“Được rồi!”
Tần Kha vội vàng rời đi.
Đi vào một cửa hàng.
Ông chủ tận mắt nhìn thấy Tần Kha đổ thuốc vào trong ống hút của cốc trà sữa, chậc chậc hai tiếng nói: “Không thể không nói, tiểu tử ngươi thật biết chơi, hồi trẻ ta cũng từng chỉnh tình địch, nhưng mà không có ác như ngươi!”
Tần Kha nghĩa chính ngôn từ: “Ông chủ, ta là chính nhân quân tử đấy! Hơn nữa người kia không phải tình địch của ta!”
[Đinh, tâm tình tiêu cực đến từ con buôn thuốc giả trong chợ đen +200!]
Con buôn thuốc giả: Chính nhân quân tử? Có chính nhân quân tử nào hạ thuốc xổ người khác không?
Hả?
Thuốc giả?
Tần Kha hơi nhíu mày: “Ông chủ, thuốc này của ngươi không phải thuốc giả đấy chứ?”
Ông chủ lập tức vỗ ngực cam đoan: “Sao có thể là thuốc giả được, ta chính là thương gia có lương tâm. Loại thuốc vừa bán cho ngươi, chỉ cần một chút thôi, là có thể để người phun đến run chân!”
Tần Kha suy tư nói: “Vậy ta đổ hết vào thì sẽ như thế nào?”
Biểu cảm của ông chủ trở nên nghiêm túc: “Việc này… ta chưa từng thử qua, tiểu huynh đệ, ngươi làm như vậy, sẽ chơi chết người đây!”
Tần Kha hỏi: “Có thuốc giải không?”
Ông chủ gật đầu: “Có, nhưng bán hết rồi!”
Tần Kha cạn lời: “Vậy ngươi nói thẳng là không có cho xong!”
Ông chủ nói ra: “Cái đồ chơi này có thuốc giải nha, chỉ là bán hết rồi!”
“…”
“Đúng rồi, ông chủ, ngươi biết nơi nào bán Phượng Tiên Hương và Băng Hỏa Tinh không?”
...
Bên này, Vương Cương và Trương Hữu Dung vừa cười vừa nói đi vào trong một cửa hàng.
Trương Hữu Dung nhìn đồ trong cửa hàng.
Vương Cương ở bên cạnh thì sắc mặt đã trắng bệch!
Không biết vì sao, hắn đột nhiên cảm thấy đau bụng, cực kỳ đau!
Mỗi một bước thì lại đau hơn vài phần!
Loại cảm giác này, để cho hắn rất muốn chạy vào nhà xí!
Trương Hữu Dung vừa định hỏi Vương Cương thứ trong tay mình thế nào.
Lại phát hiện sắc mặt Vương Cương đã trắng bệch!
“Sao mặt ngươi trắng bệch vậy?”
Vương Cương lắc đầu, giọng nói rất gian nan: “Không có… Không có gì… ta, ta muốn đi vệ sinh…”
Trương Hữu Dung nói ra: “Chờ ta mua xong thì sẽ đi với ngươi, đúng lúc ta cũng muốn đi!”
Vương Cương cắn chặt răng, hô hấp cũng trở nên nặng nề hơn, do dự một chút, cảm thấy chắc là mình vẫn có thể chịu đựng thêm một lát nữa.
“Được! Vậy ngươi nhanh lên!”
Mười mấy giây sau, Vương Cương đã không thể đứng thẳng, một tay chống tường, thở hồng hộc, ngay cả bờ môi cũng bắt đầu trắng bệch!
Thật sự giống như trúng độc vậy!
Vương Cương thật sự không chờ được nữa, hoặc nói thật ra là không nhịn được nữa.
“Trương Hữu Dung, ngươi mua xong chưa?”
Trương Hữu Dung quay người, bị dáng vẻ của Vương Cương dọa sợ: “Sao ngươi ra nhiều mồ hôi vậy? Mà mặt lại càng trắng hơn? Ngươi không bị ngộ độc thực phẩm đấy chứ?”
Vương Cương thở ra một hơi, xoa xoa mồ hôi trên trán, giọng nói đã gian nan hơn trước: “Có thể là do trời quá nóng! Trong này quá khó chịu, ta ra ngoài hít thở không khí!”
Ánh mắt Trương Hữu Dung phức tạp: “Được rồi!”
Từng đợt đau nhức cuốn đến như sóng biển.
Vương Cương khóa chặt ‘hoa cúc’ của mình lại.
Mẹ nó!
Ta có ăn gì đâu!
Sao lại đau như vậy?
Hắn hít sâu một hơi, dự định vọt thẳng đến nhà vệ sinh công cộng!
Nhưng ảo tưởng thì tốt đẹp, hiện thực lại rất tàn khốc, thân thể đau đớn không cho phép hắn chạy!
Hoặc là nói hắn không dám chạy!
Hắn tin tưởng tốc độ của mình, nhưng hắn không tin bụng của mình!
Đi ra bên ngoài, đi được vài mét, hắn thật sự không nhịn được nữa!
Đau đớn kịch liệt từ bụng dưới truyền đến, làm cho ngũ quan của hắn trở nên vặn vẹo!
Hay là… cược nó là cái rắm?
Nhưng nếu thua cược thì sao?
Nhưng nếu thắng thì sao?
Ừm, nhẹ nhàng thôi, chỉ cần nhẹ nhàng là được! Coi như không phải rắm, chỉ cần ta nhẹ nhàng một chút, chắc hẳn là có thể thu lại!
Nghĩ như vậy, Vương Cương ôm tâm lý may mắn, thở nhẹ một hơi, thả lỏng ‘hoa cúc’!
Xì…!
Ah! Cái âm thanh đáng chết này! Như vậy sẽ khiến người ta chú ý.
Vô số ánh mắt khác thường đều tụ tập lên người Vương Cương!
Một bé trai năm sáu tuổi nắm tay cha mình: “Ba ba, hình như vị đại ca ca kia ị đùn ra quần rồi?”
Sắc mặt Vương Cương lập tức từ trắng chuyển qua đỏ, cũng may là hắn cắn răng nhịn xuống, mới có thể thoát khỏi cảnh hồng thủy vỡ đê!
Dưới những ánh mắt khác thường của mọi người, hắn chỉ có thể kẹp chặt hai chân, sắc mặt đau đớn, chậm rãi ung dung đi về phía nhà vệ sinh công cộng!
Chén trà sữa trong tay đã bị hắn bóp méo!
Nhìn thoáng qua, Vương Cương nhìn thấy một ít bột trắng ở trên nắp của chén trà sữa.
Trong đầu lập tức hiện ra khuôn mặt tươi cười của Tần Kha.
“Tần Kha!!!”
[Đinh, tâm tình tiêu cực đến từ Vương Cương +999!]
Vương Cương khẳng định, nhất định là Tần Kha hạ thuốc hắn!
Nhưng bây giờ không phải thời điểm tìm Tần Kha tính sổ, so với Tần Kha, nhà vệ sinh công cộng mới là quan trọng!
Vương Cương cắn chặt răng, ngũ quan vặn vẹo làm cho rất nhiều người đau lòng!