Chương 37: Ta Là Chính Nhân Quân Tử Nha

Vương Cương cầm một chén trà sữa trong tay, cười cười nói nói với Trương Hữu Dung, vết máu ứ đọng trên mặt không ảnh hưởng đến việc hắn tán gái!

Dù sao gần đây cũng không có người, hắn bật hết hỏa lực để chém gió!

“Ngươi không biết tối hôm qua nguy hiểm như thế nào đâu! Tám người, năm người cầm đao! Nhưng vì bảo vệ cô bé kia, ta vẫn đứng ra!”

Không thể không nói, Vương Cương chém gió mà mặt không đỏ chút nào!

Hoặc là trên mặt có máu ứ đọng, nên có đỏ thì người ngoài cũng không nhận ra!

Nói cứ gọi là thiên hoa loạn trụy, nước miếng văng tung tóe! Ngay cả thân hắn hắn cũng suýt nữa thì tin!

Mấu chốt nhất, Trương Hữu Dung thế mà lại tin!

Dáng vẻ Trương Hữu Dung như mê trai, hai mắt say mê: “Vương Cương, không ngờ ngươi lại dũng cảm như vậy, lúc đó ngươi không thấy sợ sao?”

Vương Cương thở dài một tiếng: “Nói thật, sợ là khẳng định sợ, nhưng con người ta ghét nhất là thấy đàn ông ức hϊếp phụ nữ!”

“Nhưng không phải ngươi có dị năng hóa đá sao? Theo lý mà nói, nếu tám người kia đều là người bình thường, bọn họ không thể đánh ngươi thành thế này nha!”

Trương Hữu Dung khó mà thông minh được một lần.

Vương Cương lập tức trả lời: “Ai bảo tám người kia là người bình thường? Bọn họ đều là Linh giả, hơn nữa thực lực rất mạnh, nhưng so với ta thì vẫn kém một chút! Lại hoặc là bị khí thế của ta dọa sợ!”

Đúng lúc này, một âm thanh đột ngột vang lên từ phía sau hai người.

“Cái đệch, A Kiệt, ngươi mau nhìn mau nhìn, trên trời có trâu kìa, cũng không biết ai chém gió mạnh như vậy nữa!”

[Đinh, tâm tình tiêu cực đến từ Vương Cương +200!]

Vương Chí Kiệt ngẩng đầu nhìn bầu trời, biểu cảm rất khoa trương: “Trâu to thật, đời này ta còn chưa nhìn thấy con trâu nào to như vậy đâu, có thể chém gió mạnh như này, bản lĩnh đúng là không nhỏ!”

Nhìn thấy Tần Kha, biểu cảm của Vương Cương lập tức trở nên dữ tợn: “Tần Kha!”



Ánh mắt của hắn như muốn phun lửa!

[Đinh, tâm tình tiêu cực đến từ Vương Cương +500!]

Lúc này, thù hận của Vương Cương với Tần Kha đã mạnh đến mức, không cần Tần Kha làm gì, hắn cũng có thể sinh ra tâm tình tiêu cực!

Trên đường đi, Vương Chí Kiệt cũng được nghe nói việc Tần Kha đánh Vương Cương tối hôm qua.

Bây giờ lại nhìn thấy cái đầu heo của Vương Cương, suýt nữa không nhịn được mà bật cười!

Đã bị đánh thành như vậy rồi, mà còn dám ra ngoài tán gái?

“Vương Cương, nhìn cái đầu heo này, đêm qua ra đường bị ngã cắm mặt xuống đất à?” Vương Chí Kiệt cười nhạo nói.

Vương Cương trừng mắt với hắn một cái, vốn định mở miệng nói tục, nhưng nhớ đến Trương Hữu Dung còn ở bên cạnh, cần phải giữ hình tượng.

Hắn hít một hơi thật sâu, lại nhìn về phía Tần Kha: “Không ngờ lại gặp phải ngươi ở chỗ này, đúng là oan gia ngõ hẹp!”

Tần Kha không trả lời hắn, mà là nhìn về phía Trương Hữu Dung hỏi: “Hai người các ngươi đây là? Hẹn hò?”

Trương Hữu Dung gật gật đầu.

Tần Kha hơi kinh ngạc: “Ghê nha, bao lâu rồi? Sao ta không biết?”

Vương Cương cậy mạnh nói: “Bao lâu thì liên quan gì đến ngươi? Tần Kha, ngươi không có việc gì thì lượn qua một bên đi, nếu như không phải nơi này cấm đánh nhau, thì ta bây giờ đã đánh ngươi quỳ xuống rồi.”

Tần Kha cũng không tức giận, tán dương nói: “Không thể không nói, Vương Cương, ngươi làm người không ra sao, nhưng ánh mắt vẫn rất tốt!”

Câu nói này làm Vương Cương hơi dễ chịu, nhưng lại hơi khó chịu.

Tiếp đó, Tần Kha lại nhìn về phía Trương Hữu Dung: “Trương Hữu Dung, ngươi làm người luôn không tệ, nhưng ánh mắt lại quá tệ!”

[Đinh, tâm tình tiêu cực đến từ Vương Cương +999!]

[Đinh, tâm tình tiêu cực đến từ Trương Hữu Dung +200!]



Vương Cương phản bác: “Tóm lại tốt hơn ngươi là được! Loại người như ngươi, đừng nói là bạn gái, ngay cả tìm bạn trai cũng không được! Hữu Dung, chúng ta đi, đừng để ý đến hai tên này! Ta và ngươi đi mua đồ!”

Vương Cương không muốn nói nhảm với Tần Kha.

Nguyên nhân chủ yếu là hắn sợ Trương Hữu Dung biết vết thương trên mặt mình thật ra là bị Tần Kha đánh.

Tần Kha nhìn bóng lưng của Vương Cương: “Một tên cao to lực lượng, nhưng sao lại nói ra ngôn ngữ ác độc như vậy!”

Vương Chí Kiệt chậm rãi nhìn về phía Tần Kha: Muốn nói ác độc, ngươi mới là ác độc nhất! Gϊếŧ người không thấy máu, toàn bộ đều nhờ vào cái miệng đó!

Trương Hữu Dung cầm chén trà sữa trong tay, quay đầu nhìn Tần Kha và Vương Chí Kiệt một chút.

Đi được một đoạn đường, nàng mới mở miệng.

“Vương Cương.”

Vương Cương lập tức đáp lại: “Ta đây!”

Trương Hữu Dung nói ra: “Thật ra Tần Kha rất tốt, chỉ là cái miệng hơi đặc biệt, ta cảm thấy chuyện giữa ngươi và hắn, nên bỏ qua đi thôi!”

Vương Cương hừ lạnh nói: “Hữu Dung, chuyện giữa ta và hắn, ngươi không cần để ý! Chuyện khác thì dễ nói, nhưng Tần Kha, ta nhất định phải đánh hắn một trận mới được!”

Vương Cương còn muốn nói chuyện, lại phát hiện bên người có âm thanh gì đó.

Xoay người nhìn lại, liền thấy Tần Kha đang ở ngay bên cạnh hắn.

Bỗng nhiên nhìn thấy mặt Tần Kha, Vương Cương vô thức che mặt lại.

Một giây sau hắn mới cảm thấy bị sỉ nhục, lập tức hỏi: “Tần Kha, ngươi có bệnh à?”

Tần Kha vỗ vỗ tay: “Không có, không có, ta chỉ muốn xem ngươi uống trà sữa vị gì thôi, ta cũng muốn mua một chén!”

Vương Cương hừ lạnh nói: “Cút!”