Tần Kha lập tức cầu khẩn: “Đại ca, ngài cho chúng ta vào đi, ta nhìn dáng vẻ của ngài liền biết ngài là rồng phượng trong loài người, là xích thố bên trong ngựa, là người làm chuyện tốt!”
Bảo vệ vui vẻ cười nói: “Miệng tiểu tử ngươi dẻo đấy.”
Hai mắt Tần Kha sáng lên: “Nói như vậy chúng ta có thể vào rồi?”
Bảo vệ lắc đầu: “Không được!”
Vương Chí Kiệt ở bên cạnh chợt thở dài một hơi, nói: “Nể mặt ta, để hắn đi vào đi!”
Ánh mắt bảo vệ rơi vào mặt Băng Hỏa Tinh, biểu cảm từ từ nghiêm túc lên, một lúc lâu sau… Hắn thật sự không nhớ nổi đây là nhân vật nào!
“Nể mặt ngươi? Ngươi là ai?”
Vương Chí Kiệt ngạo nghễ nói: “Tại hạ đi không đổi tên ngồi không đổi hạ, họ Vương tên Chí Kiệt, được người tặng ngoại hiệu chó Alps, toàn bộ trung học số một không ai không biết ta, nhất là ban 3, Vương Chí Kiệt ta chính là thiên tài số một số hai!”
Tần Kha ở bên cạnh phụ họa nói: “Ta là sói Siberia!”
Mặt bảo vệ xạm lại.
[Đinh…]
Chó với sói cái gì nha, hai cái chó săn còn tạm được!
Hắn thở dài một tiếng: “Không phải ta không cho các ngươi vào, mà là nhiệm vụ của ta chính là khống chế số lượng người đi vào, nếu như ai cũng có thể đi vào xem một chút, như vậy bên trong trở thành cái chợ bán cá rồi, đúng không?”
“Muốn ta để các ngươi vào cũng được, hoặc là lấy giấy chứng nhận Linh giả ra đây, hoặc là tìm một người có giấy chứng nhận Linh giả dẫn các ngươi vào.”
Dù Tần Kha bây giờ đã là Linh giả, nhưng hắn không có giấy chứng nhận nha.
Làm cái đồ chơi này cũng không phiền phức.
Điền thông tin một chút là xong.
Nhưng giống như thẻ căn cước, phải chờ nửa tháng mới lấy được!
Chờ nửa tháng sau mới vào, vậy món ăn cũng nguội rồi!
Tần Kha suy nghĩ một chút: “Ta có giấy chứng nhận Linh giả, nhưng ta không mang theo, vậy ta chứng minh là Linh giả cũng được chứ?”
Bảo vệ gật đầu: “Được, chỉ cần ngươi có thể chứng minh mình không phải người qua đường bình thường thì có thể đi vào.”
Tần Kha không nhiều lời, lập tức móc cục gạch ra!
Ah!
Bảo vệ trực tiếp bị dọa sợ, lùi một bước về phía sau.
Hắn đã nhìn thấy người chứng minh mình là Linh giả bằng cách phun lửa phun nước.
Nhưng đây là lần đầu tiên nhìn thấy người móc cục gạch ra để chứng minh mình là Linh giả!
Bảo vệ kinh ngạc nói: “Đây là dị năng của ngươi? Móc gạch?”
Tần Kha tự tin nói: “Đây cũng không phải là cục gạch bình thường, nếu như ngươi không tin, ta có thể gõ ngươi một cái cho ngươi xem!”
[Đinh… ]
Bảo an chán chả buồn nói: “Đi đi đi đi!”
“Có ngay! Cám ơn đại ca, à đúng rồi đại ca, cha ta cũng là đồng nghiệp với ngươi, dạo này đang thất nghiệp, nếu nơi này của các ngươi thiếu người, ta có thể đưa phương thức liên lạc của cha ta cho ngươi!”
[Đinh…]
…
Tiến vào chợ đen.
Bên trong, có động thiên khác!
Hoàn toàn khác với dáng vẻ nhà cao tầng bên ngoài.
Chợ đen là từng dãy nhà trệt, một con đường có thể nhìn thấy cuối cùng, nhưng rất dài!
Hai bên trái phải là các loại cửa hàng, toàn bộ con đường này phải đến mấy trăm cửa hàng như vậy.
Đường phố thì toàn người là người, lít nha lít nhít!
Bảo sao bảo vệ ở cổng muốn khống chế số người ra vào.
Thật sự giống như hắn nói, nếu như ai cũng có thể vào được, vậy thì đừng nói là mua đồ, ngay cả bước lên phía trước cũng khó khăn!
Lần đầu đến chợ đen, Tần Kha có vẻ hơi hưng phấn.
Nhưng nói đến hưng phấn thì phải nói đến Vương Chí Kiệt!
“Nào nào nào, qua đây xem một chút đi!”
Một nam nhân đứng cạnh mấy cái l*иg sắt.
Bên trong mỗi một cái l*иg sắt là một con yêu thú non.
Thấy Tần Kha và Vương Chí Kiệt đi ngang qua, người này vội vàng cản hai người lại.
“Hai người có muốn một con Phong Ảnh Lang không?”
Tần Kha nhìn con Phong Ảnh Lang non ở trong tay ông chủ, nhíu mày nói: “Đây không phải Husky sao?”
Ông chủ khụ khụ một tiếng: “Bây giờ nó vẫn còn nhỏ nha, còn chưa phát triển hết, ngươi đừng thấy nó bây giờ giống một con husky, chờ nó lớn lên ngươi sẽ phát hiện…”
Ông chủ còn chưa nói xong, Vương Chí Kiệt liền đẩy Tần Kha một cái: “Nhìn kìa, chỉ đen!” (tất chân màu đen)
Tần Kha dựng thẳng lỗ tai lên: “Đâu đâu?”
Chỉ đen là không thấy.
Lại thấy được tơ trắng!
Cặp đùi đẹp bị trói chặt trong lớp tơ trắng kia… quá đẹp!
Lại nhìn lên ngực, hô hấp của Tần Kha trở nên dồn dập hơn.
Cái này mẹ nó đâu chỉ là bú sữa mẹ lớn lên, đây quả thực là uống sữa trâu lớn lên!
Đã có thể liều mạng với Trương Hữu Dung rồi!
Trương Hữu Dung, ngươi cũng như tên, hữu dung hữu dung (có cho có cho)… Có cho ngực lớn nha…
Theo ánh mắt di chuyển lên trên!
Cái này không phải là có thể liều mạng với Trương Hữu Dung, mà chính là Trương Hữu Dung nha!
Nhưng để Tần Kha kinh ngạc không phải là Trương Hữu Dung.
Mà là tên đầu heo đang đứng bên cạnh nàng.
Vương Cương!
Con hàng này biết phân thân sao?
Tại sao đi đâu cũng gặp hắn?
Tần Kha ngẩng đầu nhìn bầu trời: “HIểu rồi, ý của ngươi là để cho ta đánh hắn thêm trận nữa!”