Chương 33: Ngủ Ngon

“Tần Kha, hèn hạ, thế mà lại đánh lén ta!” Vương Cương điên cuồng kêu lên.

Người trong siêu thị nghe thấy động tĩnh bên ngoài, lập tức chạy ra, là mấy người Vương Vũ.

Chờ mấy người này chạy ra, Tần Kha đã chạy xa như chân bôi dầu rồi!

Mấy người Vương Vũ đỡ Vương Cương dậy.

“Sao thế? Ai đánh ngươi?”

Vương Vũ nhìn dấu ấn cục gạch ở trên mặt Vương Cương thì rất là kinh ngạc.

Hắn và bạn mới đi vào siêu thị mua vài thứ, tên tiểu tử này đứng ngoài gọi điện thoại.

Thời gian còn chưa đến một phút, tại sao lại bị đánh thành như vậy rồi?

“Là Tần Kha, hắn chạy về phía kia!”

Vương Cương chỉ về phía bóng lưng đang bỏ chạy của Tần Kha.

Vương Vũ nhìn qua, khẽ cắn môi, nhét túi đồ uống vào trong tay Vương Cương, dẫn theo mấy người đuổi theo.

Khoan hãy nói, cường giả đúng là cường giả, tốc độ cực nhanh!

Nhanh như điện chớp!

Chỉ mới một lát, khoảng cách giữa hai bên càng lúc càng gần!

Mắt thấy Tần Kha sắp bị tóm rồi.

Bỗng nhiên!

Bóng lưng Tần Kha biến mất!

Chỉ để lại mấy người Vương Vũ mắt to trừng mắt nhỏ.

Bên kia, Vương Cương lại khổ rồi!

Hắn vừa mới đứng lên, bóng người Tần Kha đột nhiên lại xuất hiện ở bên cạnh hắn!

Vương Cương bị dọa cho giật nảy cả mình!

Chỉ thấy Tần Kha cười ha ha với hắn!

Một loại dự cảm xấu xông thẳng lên đầu!

Không chờ hắn mở miệng nói hết câu ‘Cái đệch’, mặt lại tiếp xúc thân mật với cục gạch!

Bang!

Một cái rồi lại một cái!

“Muốn báo thù đúng không? Đến đi!”

Vương Cương muốn đánh trả, nhưng đã hoa mày chóng mặt, đầu óc choáng váng.

“Nhìn chút năng lực này của ngươi này!”

Tần Kha lại tát lại đấm lại đá lên người Vương Cương.

Mặc dù hơi đau tay.



Nhưng không thể không nói, quá thoải mái!

[Đinh, tâm tình tiêu cực đến từ Vương Cương +999!]

Vương Cương bị đánh chảy máu mũi, ngay cả cơ hội đánh trả cũng không có!

Hắn vừa mới có cơ hội thở dốc, đang định đánh trả, thì Tần Kha đã chuồn mất!

Trước khi đi còn cướp một chai đồ uống trong tay hắn!

Không đúng, quân tử không thể nói là cướp đoạt được!

Là mượn!

Chờ mấy người Vương Vũ chạy trở về nơi này, trên mặt Vương Cương đã có thêm một dấu gạch, cộng thêm mấy dấu bàn tay.

Hắn ủy khuất nhìn Vương Vũ, miệng phun ra một búng máu: “Anh!”

Vương Vũ còn muốn đuổi theo, nhưng Tần Kha đã leo lên một chiếc taxi rồi.

“Móa, tiểu tử này đột nhiên xuất hiện ở đây là sao? Dị năng hệ không gian sao?”



Trên xe taxi.

Nhớ lại một màn vừa rồi.

Quả thực không phải từ kí©h thí©ɧ là có thể hình dung được.

Nếu không phải sử dụng dị năng xong cảm thấy cơ thể bị móc sạch.

Thì hắn nhất định sẽ làm thêm vài lần, để cho tên tiểu tử kia cảm nhận được tình thương nồng ấm của cha!



Tài xế vừa lái xe vừa hỏi: “Chung cư Hạnh Phúc không phải ở cách đây hai trăm mét sao?”

Tần Kha gật đầu: “Đúng! Hai trăm mét thôi, có thể rẻ hơn chút không?”

“Không được, bây giờ là ban đêm, giá mở cửa là mười đồng rồi.”

Tần Kha cân nhắc một chút: “Vậy có thể chở ta đi thêm hai vòng không? Nếu không ta cảm thấy mười đồng này quá thua thiệt.”

[Đinh…]

Lại là 200 điểm.

Tài xế vừa lái xe vừa lẩm bẩm: “Nhân tài nha!”



Về đến nhà.

Đẩy cửa đi vào.

Triệu Đức Trụ vừa tròn mười tám tuổi không bao lâu vẫn còn ở đây.

Từ ánh sáng ở trên đầu hắn đến xem, chắc là dạo này đang rụng tóc.

Tần Quốc Hải có người con trai phong hoa tuyệt đại, đẹp trai ngời ngời cũng đang ở đây.



Hắn và Triệu Đức Trụ đang ngồi trên sa lon chém gió!

Hai người cười cười nói nói.

Nhìn thấy Tần Kha trở về, Triệu Đức Trụ hỏi: “Không phải nói mua đồ nhắm cho ta và cha ngươi sao?”

“A!”

Tần Kha liền ném hai gói hạt điều vừa mua ở siêu thị dưới nhà lên bàn.

[Đinh, tâm tình tiêu cực đến từ Triệu Đức Trụ… !]

[Đinh, tâm tình tiêu cực đến từ Tần Quốc Hải… !]

Triệu Đức Trụ nhìn về phía cái túi nhựa trong tay Tần Kha: “Túi trong tay ngươi là thứ gì?”

“Mua trong cửa hàng Linh giả.”

“Cửa hàng Linh giả? Mua cái gì?”

“Không có gì, chỉ là vài tài liệu dùng để chế thuốc thôi!”

“Tài liệu chế thuốc? Chế thuốc gì?”

“Không có gì, chỉ làm chơi thôi.”



Mười rưỡi tối.

Tần Kha nằm chơi điện thoại trên giường.

Nhận được tin nhắn của Hứa Diệu Âm, bảo hắn bốn giờ chiều mai đến khách sạn ăn cơm.

Tần Kha trả lời một câu nhận được.

Vương Chí Kiệt cũng gửi một tin qua, hỏi hắn ngày mai định mua quà gì để tặng sinh nhật Hứa Diệu Âm.

Tần Kha nghĩ nửa ngày cũng không nghĩ ra thứ gì tốt, liền trả lời Vương Chí Kiệt là ngày mai tính.

Vừa trả lời Vương Chí Kiệt xong, lại có điện thoại.

Số này Tần Kha rất quen thuộc, là Vương Cương!

Tần Kha nghe máy, giọng nói rất thân thiết: “Bảo bối, sao muộn như vậy còn chưa ngủ?”

“Ta bảo cái xxx mẹ ngươi! Ngươi ở đâu? Nói cho ta ngươi ở đâu? Bây giờ lão tử đi qua tìm ngươi luôn!”

Đầu dây bên kia là tiếng gầm thét của Vương Cương.

Tần Kha không nhanh không chậm nói: “Số 125 đường Tường Vân!”

“Ngươi cmn tưởng lão tử ngu xuẩn à? Đó là đồn công an!”

Vốn còn định trêu chọc Vương Cương một chút, nhưng thật sự là buồn ngủ không chịu nổi.

Hết cách, mấy ngày nay không giống trước kia, không được ngủ bù trong lớp.

Sau khi nói một câu ngủ ngon với Vương Cương, Tần Kha cúp điện thoại.

Chỉ là lời chúc ngủ ngon của Vương Cương lại hơi kịch liệt một chút!