Tống Thần biết mình bị lừa.
Nhìn dáng vẻ tiện nhân của tên tự xưng Vương Cương trước mắt, hắn thật sự muốn tát cho tên này một phát.
“Tống ca, ta chỉ là tốt bụng muốn để ngươi lau nước mũi thôi, ngươi không cần thì coi như xong.”
Theo lửa giận không ngừng dâng lên, Tống Thần cuối cùng cũng không nhịn được, miệng bắt đầu phun hương thơm.
“Ta xxx ông nội ngươi!”
“Tiểu tử ngươi cố tình trêu đùa ta đúng không!”
“Đừng cho là ta không biết, ngươi căn bản không phải Vương Cương!”
“Rõ ràng không phải Vương Cương, lại dám giả trang Vương Cương trước mặt ta!”
Tống Thần tức đến mặt lúc xanh lúc trắng, hung hăng rít một hơi thuốc!
Tần Kha chớp chớp mắt: “Tống ca, không thể không nói, dáng vẻ lỗ mũi bốc khói của ngươi rất đẹp trai!”
Lời này vừa nói ra, Tống Thần trực tiếp nhịn không được mà nở nụ cười.
Theo thân thể của hắn run lên, phối hợp với bộ mặt, lỗ mũi đang bốc khói của hắn liền tuôn ra một đống nước mũi!
Óng ánh long lanh… treo ngay trước miệng!
Tần Kha và Vương Chí Kiệt đều bị dọa cho giật nảy cả mình!
“Cái đệch, mặt dây chuyền thủy tinh to quá!”
[Đinh, tâm tình tiêu cực đến từ Tống Thần +999!]
Tống Thần vội vàng che miệng, thẹn quá hóa giận: “Giấy, đưa giấy cho ta!”
Mẹ cái tên tiểu tử thối này, ta nghiêm chỉnh với ngươi, ngươi lại trêu đùa ta!
Tần Kha chậm rãi vươn tay ra, dáng vẻ như một tên gian thương!
Khuôn mặt đỏ bừng của Tống Thần lại hiện lên vẻ nghi ngờ: “Đây là?”
“Năm xu!”
Nghe thấy Tần Kha mở miệng đòi tiền, trong lòng Tống Thần như có mười vạn con Thảo Nê Mã chạy qua!
(thảo nê mã = ngựa cỏ bùn, một con vật trong tưởng tượng của dân mạng TQ, nó đồng âm với một câu chửi bậy, giống đê ma ma ở VN)
Ta xxx mẹ nó!
Nước mũi của lão tử đã treo ngay bên miệng, ngươi con mẹ nó còn nhân lúc cháy nhà mà hôi của!
“Đừng nói nhảm, mau đưa giấy cho ta!”
Tống Thần vươn tay muốn cướp.
Tần Kha lui về phía sau một bước để né tránh: “Giấy của ta cũng không phải gió thổi đến, ngươi chỉ cần nói là có cần hay không thôi.”
Tống Thần sắp phát điên, chỉ hận không thể lấy thanh đại đao 40 mét ra, chặt Tần Kha thành thịt vụn.
Hết cách, hắn chỉ có thể móc 5 xu ra, đưa cho Tần Kha.
Tống Thần nhận tờ giấy với ánh mắt như muốn ăn thịt người.
Khi hắn muốn dùng giấy lau nước mũi, đột nhiên lại cảm thấy không đúng, nhìn tờ giấy trong tay với ánh mắt kinh ngạc: “Sao lại là giấy dùng rồi!!”
Đây cmn rõ ràng là đã lau miệng rồi!
Tần Kha nhét tiền vào trong túi, nói như đúng rồi: “Nói nhảm, năm xu còn đòi mua giấy mới? Lấy năm xu là nể mặt Kiệt ca rồi đây, bằng không phải lấy một đồng.”
[Đinh, tâm tình tiêu cực đến từ Tống Thần +999!]
[Đinh, tâm tình tiêu cực đến từ Vương Chí Kiệt +100!]
Vương Chí Kiệt yếu ớt nói một câu: “Tuy rằng không biết có quan hệ gì với ta, nhưng mặt mũi của ta chỉ đáng giá năm xu thôi à?”
Ngũ quan trên gương mặt dài nhỏ của Tống Thần đã đổi vị.
Đêm hôm khuya khoắt lại gặp phải tên khắc tinh Tần Kha này, dáng vẻ hung thần ác sát của hắn thật sự rất làm người ta đau lòng!
Nếu như đây không phải cửa trường học, chung quanh không đầy người là người, hắn nhất định sẽ cho tên tiểu tử này biết vì sao hoa lại đỏ như vậy!
Nhìn tờ giấy dùng rồi trong tay mình, Tống Thần dùng cũng không được, mà không dùng cũng không xong!
Rất nhiều năm sau, có lẽ hắn sẽ quên một người tên Tần Kha, nhưng hắn nhất định sẽ không quên tờ giấy dùng rồi trị giá năm xu này!
Trong sân trường, Vương Cương mặt mũi bầm dập khập khễnh đi ra.
Chỉ liếc mắt một cái, hắn liền nhìn thấy một tên tóc vàng ở cổng trường học.
Lúc sáng, anh trai đã nói với hắn là tối nay sẽ đi vào Linh Vực, sẽ bảo một người tên Tống Thần đi báo thù ho hắn, người này nhuộm tóc màu vàng.
Nhìn thấy Tống Thần với mái tóc vàng, nội tâm Vương Cương rất kích động.
Nhưng nhìn kỹ hơn, kia không phải là Tần Kha sao?
Nếu như tóc vàng là Tống Thần mà anh trai hắn tìm đến.
Vậy vì sao Tống Thần lại đứng cùng với Tần Kha?
Ngay cả tên ngu xuẩn Vương Chí Kiệt cũng ở bên cạnh!
Vương Cương lại quan sát một chút.
Toàn bộ cổng trường học, cũng chỉ có một tên tóc vàng.
Mà tên tóc vàng này, bây giờ đang đứng cùng với Tần Kha.
Nếu không có gì bất ngờ, chắc là hắn rồi!
Về phần tại sao hắn lại nói chuyện với Tần Kha, vậy thì tạm thời chưa biết.
Vương Cương hít một hơi thật sâu, ôm tâm lý thử một lần để tiến lên.
Lúc này, trong mắt Tống Thần đã tràn đầy sát khí.
Mỗi một lần hắn muốn nổi giận lôi đình, thì lại bị tên tiểu tử trước mặt đánh gãy.
Hắn có cảm giác, tên tiểu tử này là ông trời phái xuống tra tấn mình.
“Ngươi là Tống Thần?” Vương Cương tiến lại gần, mở miệng hỏi dò.
Tần Kha nhìn thấy Vương Cương đi đến cũng không thấy bất ngờ.
Tống Thần cố đè cơn giận trong lòng, lại nhìn về phía Vương Cương một chút thì giật nảy cả mình.
Xác định đó là đầu người? Không phải đầu heo?
“Ngươi là?”
“Ta là Vương Cương, là em trai của Vương Vũ!”
Tống Thần quan sát Vương Cương một chút, lúc này hắn liền xác định đây chắc chắn là Vương Cương.
Tên tiểu tử kia là giả mạo!
Vừa nghĩ đến chỉ mấy phút ngắn ngủi mà mình bị đùa nghịch xoay quay, lửa giận của hắn liền xông thẳng lên đầu!
Tống Thần tức giận nhìn về phía Tần Kha: “Tiểu tử, hắn nói hắn là Vương Cương, bây giờ ngươi còn gì để nói?”
Tần Kha đường đường chính chính nói: “Hắn là Vương Cương, vậy thì ta không phải nha!”
[Đinh, tâm tình tiêu cực đến từ Tống Thần +500!]
Phốc phốc----!
Trong lúc vô hình, một cây đao đâm vào ngực Tống Thần!
Người đâu! Mau đến gϊếŧ tiểu tử này cho ta!
Vương Cương nghe không hiểu gì cả, có chút hòa thượng sờ mãi không thấy tóc.