Chương 23: Vương Cương Thật Giả

Hai người Tần Kha đi qua.

Thanh niên liền mở miệng hỏi: “Hai người các ngươi biết Vương Cương không?”

Hai người liếc mắt nhìn nhau, Tần Kha hỏi: “Ngươi là?”

Thanh niên nói: “Ta là bạn của anh Vương Cương, Vương Cương nói hôm nay bị đánh, anh hắn bận quá không có thời gian, cho nên bảo ta qua báo thù cho Vương Cương. Nếu các ngươi biết Vương Cương, vậy thì giúp ta một việc, gọi Vương Cương ra đây cho ta.”

Tần Kha bắt đầu lo lắng.

Con bà nó! Tên kia đánh không lại liền gọi người sao!

Không phải chỉ là trò đùa nhỏ thôi sao, cần gọi người sao?

Trước đó vẫn nghe nói anh của Vương Cương học ở đại học Linh giả, nghe nói còn lăn lộn rất khá.

Bây giờ xem ra, lời đồn là không giả.

Tên này còn để ta gọi Vương Cương thay cho hắn!

Nói vậy. . . hắn cũng không biết Vương Cương là ai?

Trong mắt Tần Kha lóe lên một đạo ánh sáng: “Ta chính là Vương Cương nha!!”

Vương Chí Kiệt: ????

Thanh niên ngẩn người: “Ngươi là Vương Cương?”

Mặt Tần Kha đầy kích động: “Đúng, là ta, ta chính là Vương Cương!”

Vương Chí Kiệt: ????

Thanh niên này rõ ràng là chưa nhìn thấy tướng mạo của Vương Cương.

“Vũ ca nói em trai của hắn rất to con cơ mà?”

Thanh niên rít một hơi thuốc, quan sát Tần Kha từ trên xuống dưới.

Nhìn cái tên này, thật sự không giống to con cho lắm.

“Cơm nước ở nhà không tốt lắm, nên dạo này gầy mất.” Tần Kha lại hỏi: “Ngươi là đại học Linh giả? Năm mấy?”

“Năm nhất.”

Vẻ mặt Tần Kha cầu xin: “Ngươi nhất định phải báo thù cho ta, đánh chết tiểu tử kia. Tên tiểu tử kia rất quá đáng, ta chỉ lấy chút tiền của bạn học, bình thường chán quá thì bắt nạt ức hϊếp đám con gái một chút, sàm sỡ con trai một chút, thỉnh thoảng đi nhà vệ sinh nhìn trộm mà thôi. Thế mà tiểu tử này lại đánh ta một trận!”

[Đinh, tâm tình tiêu cực đến từ Tống Thần +500!]



Mẹ nó, nếu ngươi không phải em trai Vương Vũ, ta nghe thôi cũng muốn đánh ngươi rồi!

“Anh ngươi nói ngươi bị đánh rất ác cơ mà? Sao ta lại thấy ngươi không sao cả?”

“Có thể là vì da của ta tương đối dày.”

“Được rồi, yên tâm, tiểu tử kia đi ra thì ngươi bảo ta, ta báo thù cho ngươi!”

“Được được, tạ ơn Tống ca.”

Tần Kha gật đầu liên tục.

Tông Thần thấy tên tiểu tử này có thể gọi tên của mình, liền xác định tên này là Vương Cương.

“Tống ca, ngươi bị cảm à?”

“Không!” Tống Thần xua xua tay.

“Thế nhưng chỉ có một lỗ mũi của ngươi ra khói.”

[Đinh, tâm tình tiêu cực đến từ Tống Thần +200!]

Tần Kha nhìn đám học sinh đi ra khỏi trường, nhưng mãi vẫn không nhìn thấy Vương Cương.

Hứa Diệu Âm đi ngang qua lại nhìn sang: “Tần Kha, không về nhà à?”

Tần Kha đáp lại: “Sắp!”

Tống Thần đang hút thuốc lại ngẩn người, mặt đầy mờ mịt nhìn Tần Kha: “Ngươi không phải Vương Cương sao? Sao nàng lại gọi ngươi là Tần Kha?”

“Ai nha, không cần để ý những chi tiết này!”

[Đinh, tâm tình tiêu cực đến từ Tống Thần +888!]

Giọng nói của Tống Thần trầm xuống: “Nói rõ ràng, ngươi rốt cuộc có phải là Vương Cương hay không?”

Tần Kha mặt không đỏ tim không đập: “Đúng là ta! Ta là Vương Cương! Ngươi không tin thì hỏi hắn đi, A Kiệt, ta có phải Vương Cương không?”

Vương Chí Kiệt gật đầu: “Đúng!”

[Đinh, tâm tình tiêu cực đến từ Tống Thần +456!]

Ánh mắt Tống Thần âm tàn, mở miệng nói: “Ta không đùa với ngươi, nói cho ta biết, ngươi có phải Vương Cương không?”

Tần Kha lại ra vẻ suy tư: “Có lẽ là đúng.”

Ta xxx mẹ ngươi!



[Đinh, tâm tình tiêu cực đến từ Tống Thần +998!]

“Ngươi con mẹ nó dám trêu đùa lão tử!!”

Tiếng rống giận này đã thu hút vô số ánh mắt!

“Không có nha, Tống ca, ta là Vương Cương, ta là Vương Cương được chưa!”

[Đinh, tâm tình tiêu cực đến từ Tống Thần +200!]

Tống Thần nghiến răng nghiến lợi, chỉ thấy mặt hắn nghẹn đến đỏ bừng, lông mày nhíu chặt, gân xanh nổi đầy trán.

“Ta hỏi lại lần cuối cùng, ngươi rốt cuộc có phải Vương Cương hay không?”

“Ngươi nói phải thì phải nha!”

Phốc!

[Đinh, tâm tình tiêu cực đến từ Tống Thần +999!]

Vương Chí Kiệt: Gặp qua tú, nhưng chưa bao giờ thấy tú như vậy.

Tần Kha vội vàng nói: “Tống ca Tống ca, bớt giận. Bây giờ ai là Vương Cương có quan trọng không? Dù sao lát nữa chúng ta cứ đánh tên nào nói mình là Vương Cương.”

Nói xong lại nhìn về phía Vương Chí Kiệt: “A Kiệt, mau lấy giấy cho Tống ca, ngươi làm Tống ca tức giận đến chảy cả nước mũi rồi kìa!”

[Đinh, tâm tình tiêu cực đến từ Tống Thần +576!]

Ánh mắt Tống Thần lạnh lẽo như băng.

Đã không giấu được ánh mắt muốn đâm chết tên này rồi!

Vương Chí Kiệt vừa gật đầu vừa ồ một tiếng, móc một tờ giấy từ trong túi ra.

Tần Kha lại đưa giấy đến trước mặt Tống Thần: “Tống ca, lau nước mũi đi này!”

[Đinh, tâm tình tiêu cực đến từ Tống Thần +500!]

“Tránh ra!”

Tống Thần không hề cảm kích chút nào, còn gạt tay Tần Kha ra.

Đang là giờ tan học buổi tối, dòng người dày đặc, âm thanh ầm ĩ.

Hứa Diệu Âm ở cách đó vài mét chỉ nghe được vài chữ, cái gì mà Vương Cương với không Vương Cương.

Cụ thể là chuyện gì, thì nàng không hiểu.