Chương 22: Đi Thì Đi Thôi

Dấu chấm hỏi đã in hẳn lên mặt Triệu Đức Trụ: “Ngươi xác định là hắn đánh ngươi, chứ không phải ngươi đánh hắn?”

Tần Kha vội vàng nói: “Triệu lão sư, ngài không tin có thể hỏi mọi người chung quanh, đúng là Vương Cương đã ra tay trước, ta hoàn toàn là tự vệ.”

Triệu Đức Trụ nhìn về phía mọi người chung quanh.

Hứa Diệu Âm là người làm chứng đầu tiên cho Tần Kha: “Triêu lão sư, ta có thể làm chứng cho Tần Kha, mặc dù ta không biết là có chuyện gì, nhưng đích thực là Vương Cương đã ra tay đánh Tần Kha trước.”

Làm đồng đảng số một của Tần Kha, Kiệt ca danh xưng chó Alpjs cũng nhảy ra làm chứng.

“Ta cũng có thể làm chứng, đích thật là Vương Cương ra tay trước, lão Triệu, ngươi không tin người khác thì thôi, lẽ nào còn không tin Kiệt ca ta sao?”

Triệu Đức Trụ ngẩn ngươi: “Ngươi vừa gọi ta là gì?”

Vương Chí Kiệt khụ khụ một tiếng: “Không có gì, không có gì, ta gọi ngài là Triệu lão sư.”

Nhìn Vương Cương nằm trên mặt đất, Triệu Đức Trụ thể hiện ra rất ngưng trọng.

Hắn phải hắn không tin lời nói của Hứa Diệu Âm.

Mà là không tin Tần Kha có thể đánh Vương Cương thành ra như vậy mà lại không bị tổn thương một cọng lông.

Đây chính là Vương Cương nha!

Là tên cứng đầu nổi danh toàn bộ trung học số một này!

Thấy càng ngày càng nhiều người chứng minh thay cho Tần Kha.

Đồng thời cũng nói đại khái về chuyện đã xảy ra.

Triệu Đức Trụ cũng hiểu, vấn đề xuất hiện ở trên người Vương Cương.

“Cứ mang người đến phòng y tế trước đi.”

Tần Kha xua xua tay: “Không cần, ta không sao, không cần đi phòng y tế.”

[Đinh, tâm tình tiêu cực đến từ Triệu Đức Trụ +346!]



Sau khi Triệu Đức Trụ và Vương Cương rời đi, đám bạn học chung quanh cũng lần lượt rời đi.

Hứa Diệu Âm hỏi: “Tần Kha, ngươi không sao chứ?”

[Đinh, tâm tình tiêu cực đến từ Lý Minh +200!]



Tần Kha thật sự không biết nên nói con hàng Lý Minh này thế nào bây giờ.

Con hàng này thật sự là … một lời khó nói hết!

Thấy Lý Minh nhìn mình bằng ánh mắt ớn lạnh, Tần Kha làm bộ đưa tay ra: “Đau đau, tay hơi đau một chút.”

Hứa Diệu Âm nhìn nắm đấm của Tần Kha, quả thật là hơi đỏ.

“Ta dẫn ngươi đi phòng y tế xem một chút nhé?”

Vì để cho Lý Minh có nhiều tâm tình tiêu cực hơn.

Tần Kha trực tiếp vứt da mặt mình lên chín tầng mây.

“Đi phòng y tế quá xa, quá phiền phức, ngươi thổi thổi vài cái giúp ta là được.”

[Đinh, tâm tình tiêu cực đến từ Lý Minh +1000!]

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Hứa Diệu Âm đỏ lên, ồ một tiếng rồi thổi thổi vài cái vào nắm đấm của Tần Kha.

“Rất lợi hại nha, thổi một cái liền hết đau.”

[Đinh, tâm tình tiêu cực đến từ Lý Minh +999!]

Hứa Diệu Âm lườm hắn một cái, cười nhẹ nói: “Nếu thật sự lợi hại như ngươi nói thì tốt!’

Có lẽ là vì vừa vận động dữ đội, Tần Kha chỉ cảm thấy mình sắp chết đói.

Tần Kha vỗ ngực nói: “Đi, cùng đi ăn cơm thôi, ta mời khách!”

Nghe thấy Tần Kha nói mời khách, Vương Chí Kiệt lập tức nói: “Vậy ta muốn ba cái đùi gà!”

“Được được được, cho tên vương bát đản nhà ngươi ăn bể bụng luôn!’

Khi ba người đi ngang qua Lý Minh, nghe thấy rõ ràng tiếng nghiến răng ken két của Lý Minh.

Hứa Diệu Âm nhìn thoáng qua sắc mặt âm trầm của Lý Minh: “Hắn làm sao vậy?”

Tần Kha vừa đi vừa nói: “Không biết, à đúng rồi, ta đã nói với hắn chuyện ngươi mời hắn đi sinh nhật.”

Hứa Diệu Âm gật đầu: “Hắn nói thế nào?”

“Hắn nói hắn không đi!”



[Đinh, tâm tình tiêu cực đến từ Lý Minh +999!]

Lý Minh vội vàng gào lên về phía bóng lưng của ba người: Ta đi, ai bảo ta không đi, ta đi!’

Tần Kha quay đầu lại: “Đi thì đi nha, lớn tiếng như vậy làm gì, có ai bảo ngươi không được đi đâu!”

[Đinh, tâm tình tiêu cực đến từ Lý Minh +444!]



Chín giờ tối.

Kết thúc giờ tự học buổi tối.

Hai nhân tài số 1 và số 2 của ban 3 vừa nói vừa cười đi ra khỏi lớp học.

Lý Minh dẫn theo chó săn Trần Đại Xuân chặn đường hai người.

Đầu tiên là dùng ánh mắt lạnh như băng để nhìn chằm chằm vào Tần Kha mấy giây, sau đó mới lên tiếng.

Còn cố tình đè giọng nói xuống rất thấp.

“Tần Kha, ta cảnh cáo ngươi, cách Hứa Diệu Âm xa một chút, bằng không ta sẽ để cho ngươi ngay cả chết cũng không biết chết như thế nào! Nữ nhân của ta, không phải ai cũng có thể chạm!”

Sau khi để lại một câu hung ác, Lý Minh quay người rời đi.

Vẻ mặt Tần Kha vô cùng khó hiểu: “Hắn vừa nói cái gì, ngươi nghe rõ không?”

Vương Chí Kiệt lắc đầu: “Không biết, ở đây quá ồn, chỉ thấy mấp máy môi, không nghe thấy tiếng.”

Hai người đều không để chuyện này vào lòng.

Kết bạn đi ra sân trường.

Vừa để cửa trường học.

Liền bị một thanh niên ngậm thuốc lá gọi lại.

“Này, hai người các ngươi, qua đây!”

Giọng điệu như đang ra lệnh.

Thanh niên này chỉ đi một mình, mái tóc nhuộm vàng, dưới chân là một đôi giày da lóe sáng.

Đầu có thể đứt, tóc không thể rối. Máu có thể chảy, giày da không thể không bóng loáng.