Chương 18: Giúp Người Làm Niềm Vui

“Không để ý đến ngươi.” Hứa Diệu Âm quay người qua chỗ khác.

Tần Kha vội vàng gọi nàng: “Đừng nha, trò chuyện tiếp đi.”

Dù sao thì ngươi không trò chuyện với ta, làm sao ta cày tâm tình tiêu cực từ chỗ Lý Minh?

“Chủ nhật này sinh nhật ngươi, có cần mua quà hay không?”

Hứa Diệu Âm nói: “Đều là bạn học, có quà hay không cũng không sao, chỉ cần đến tham gia là được.”

“Vậy thì tốt, không cần tặng quà thì ta sẽ đến.”

[Đinh, tâm tình tiêu cực đến từ Hứa Diệu Âm +100!]

Vương Chí Kiệt ở bên cạnh thì khinh bỉ: “Nhìn dáng vẻ keo kiệt của ngươi kìa, đi sinh nhật tay không mà cũng đi sao?”

“Vậy ngươi định tặng gì?”

“Ta cũng không tặng… Dù sao mọi người đều là bạn học, tặng quà quá xa lạ. Không phải ta không có tiền, thật, ta chỉ cảm thấy là tặng quà quá bình thường. Như vậy đi, chờ cuối tuần này, ta mượn kèn của ông nội ta, rồi tặng ngươi một bài để chúc mừng sinh nhật!”

Tần Kha cạn lời: “Ta nói này, nào có ai thổi kèn vào sinh nhật! Hứa Diệu Âm, dù ta không biết thổi kèn, nhưng ta đã nghĩ ra nên tặng ngươi cái gì rồi, tầng dưới nhà ta có một con chó biết lộn nhào ra sau, chờ cuối tuần này ta sẽ có thể mượn nó đến biểu diễn lộn nhào trợ hứng không, nếu thật sự không được thì ta sẽ trộm ra.”

Mặt Hứa Diệu Âm xạm lại.

Vương Chí Kiệt bĩu môi: “Đó là con chó, không phải người, nào dễ trộm như vậy, chưa nói đến ngươi có thể vào nhà người ta hay không, coi như ngươi vào được, con chó kia không biết sủa sao?”

“Không sao, ta có thể bịt tai lại, như vậy thì không nghe thấy nó sủa.”

Nội tâm Hứa Diệu Âm đang sụp đổ.

Alo? Bệnh viện tâm thần sao? Nơi này có hai bệnh nhân tâm thần, mau đến đây bắt người đi, đã sắp không khống chế nổi rồi! Cái gì, hai người bọn họ là chạy trốn từ bệnh viện tâm thần các ngươi?

Thấy dáng vẻ chán chả buồn nói của Hứa Diệu Âm, đủ để chứng minh hai người Tần Kha đã bỏ rất nhiều công sức.

Tần Kha nghiêm túc nói: “Ngươi định tổ chức sinh nhật ở đâu? Quán hát hay quán ăn?”



“Định đi khách sạn Vọng Tinh trước…”

Tần Kha nghe thấy đi khách sạn Vọng Tinh liền kích động lên: “Cái gì, đi khách sạn Vọng Tinh? Đó chính là khách sạn cao cấp nhất Vân Thành nha, không hổ là Hứa Diệu Âm! Phú bà, cầu bao nuôi!”

Vương Chí Kiệt: “+1.”

“Đúng rồi, sinh nhật ngươi có mời Lý Minh không?” Tần Kha hỏi.

“Còn chưa nói với hắn, chờ tan học rồi nói sau.” Hứa Diệu Âm đáp.

Tần Kha gật đầu, lại gọi Hứa Diệu Âm định quay người đi: “Một vấn đề cuối cùng, ta có thể mang túi nhựa đi ăn cơm không?”

[Đinh, tâm tình tiêu cực đến từ Hứa Diệu Âm +312!]

Hứa Diệu Âm có chút hoảng, nhìn đôi mắt tràn ngập trí tuệ của Tần Kha, nàng không biết Tần Kha xuất hiện thì bữa tiệc sinh nhật này còn có thể thuận lợi hay không.

Nhìn thời gian, còn năm phút nữa là đến tiết sau.

Đột nhiên muốn đi tiểu…

“A Kiệt, đi tiểu không?”

“Bây giờ không đi, chờ vào học rồi mới đi.”

“Vậy ta đi một mình.”

Đi đến cửa, Lý Minh đưa chân ngăn cản Tần Kha.

“Lý Minh, ngươi định làm gì?”

Lý Minh nghiến răng nghiến lợi, đôi mắt như muốn phun lửa: “Ta hỏi ngươi, ngươi và Hứa Diệu Âm vừa mới làm gì?”

“Không làm gì!”

“Không làm gì sao ngươi sờ tay nàng?”

Lý Minh đã phát điên, đang cố gắng áp chế lửa giận trong lòng, nếu không phải sợ Hứa Diệu Âm nghe thấy, hắn đã gầm thét lên rồi.



“Ta coi bói cho nàng… Đúng rồi, nói với ngươi một chuyện, cuối tuần là sinh nhật Hứa Diệu Âm, nàng nói là sẽ mời ngươi đi sinh nhật nàng!”

Nghe thấy nữ thần mời mình đi tham gia sinh nhật, hai mắt Lý Minh sáng rực, lửa giận đã biến mất tăm.

Nội tâm tràn đầy vui sướиɠ như một con nai con đang chơi đùa, biểu cảm còn hơi kích động.

“Thật không?”

“Thật, nhưng mà ta nghĩ là ngươi có thể sẽ không đi, cho nên đã từ chối thay ngươi rồi! Thế nào, có phải ca rất tốt với ngươi không? Không cần cảm ơn ca, xưa nay ca làm việc tốt đều không cần báo đáp, giúp người làm niềm vui mà!”

[Đinh, tâm tình tiêu cực đến từ Lý Minh +999!]

Mặt Lý Minh đầy gân xanh, rõ ràng là bị Tần Kha chọc tức không nhẹ.

Không thể không nói, Lý Minh này đúng là một thần tài.

Từ sáng đến giờ, Tần Kha kiếm được hơn 20 ngàn điểm từ trên người Lý Minh rồi.

Trước kia một mực không biết cảm giác vui sướиɠ khi vui vẻ thành lập trên nỗi đau khổ của người khác là như thế nào.

Cho đến bây giờ, sau khi mình trở thành loại người như vậy thì mới biết được.

Đây mẹ nó đâu chỉ là vui vẻ! Quả thực là cực lạc!

Trần Đại Xuân lại muốn bênh vực kẻ yếu cho Lý Minh: “Tần Kha, ngươi có tư cách gì để từ chối thay Lý Minh?”

Tần Kha nhìn dáng vẻ như muốn ăn thịt người của Lý Minh: “Thế nào? Ngươi không muốn từ chối? Ta hiểu rồi, ngươi cũng muốn đi ăn chực?”

[Đinh, tâm tình tiêu cực đến từ Lý Minh +500!]

Giọng điệu của Lý Minh rất âm trầm: “Tần Kha, ta phát hiện tiểu tử ngươi càng ngày càng muốn ăn đòn.”

Tần Kha lạnh nhạt nói: “Ngươi muốn ra tay đánh ta?”

Lý Minh hừ một tiếng đầy khinh miệt: “Ngươi còn chưa xứng để đích thân ta ra tay! Nhưng ta sẽ cho ngươi biết, có một số người là ngươi vĩnh viễn không thể đắc tội! Cũng ví dụ như ta!"