Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Ta Là Người Tốt, Các Ngươi Lại Gọi Ta Là Tai Họa?

Chương 17: Đi Khám Đi

« Chương TrướcChương Tiếp »
“Nếu ngươi không tin, vậy ta cũng hết cách!”

Tần Kha rất bất đắc dĩ, hắn nói thật lại không có một ai tin tưởng.

Nhớ lại cảnh tượng Tần Kha móc cục gạch từ hư không, Hứa Diệu Âm lại nhịn không được tò mò.

“Dị năng của ngươi là gì? Sáng nay thấy ngươi móc cục gạch từ hư không giống như trong video, chắc là dị năng hệ không gian đúng không?”

Tần Kha gật đầu: “Không khác lắm.”

“Ngươi đừng thừa nước đυ.c thả câu, cả nước có rất ít người có dị năng hệ không gian, nếu như ngươi sở hữu một dị năng hệ không gian thật, vậy ngươi thậm chí có thể không cần tham gia thi đại học, mà có thể trực tiếp được mời vào đại học Linh giả.”

“Hay là nói ngươi muốn khiêm tốn, không muốn bị người khác biết? Vậy thì ngươi liền nói cho một mình ta thôi, ngươi yên tâm, miệng ta rất kín, tuyệt đối sẽ không nói cho người khác.”

Tần Kha gãi gãi đầu.

Ngươi kín hay không kín, ta nào biết được… Lại chưa thử qua…

Khụ khụ!

Nhầm lẫn!

Nhầm lẫn!

“Cái này sao, chờ có cơ hội sẽ phô bày cho ngươi xem!” Tần Kha khoanh tay dựa vào sau ghế.

“Lại còn thừa nước đυ.c thả câu, hừ, không nói thì thôi, ta còn không muốn nghe nữa kìa!” Hứa Diệu Âm hơi suy tư một chút, nói: “Đúng rồi, tuần này là sinh nhật… sinh nhật ta, đến khi đó nhớ phải đến!”

“Được, chỉ cần không có gì bất ngờ, thì ta chắc chắn sẽ đến!’

Hứa Diệu Âm hơi khó hiểu: “Không phải là đi sinh nhật thôi sao, còn có bất ngờ gì?”

“Bất ngờ chính là chuyện phát sinh ngoài ý muốn mà, ví dụ như ta vị tai nạn xe cộ chẳng hạn, hoặc là ngươi bị tai nạn xe cộ, hoặc là ngươi đi khám phát hiện mình có bệnh nặng gì đó…”

[Đinh, tâm tình tiêu cực đến từ Hứa Diệu Âm +768!]

“Phi phi phi! Mau ngậm cái miệng quạ đen của ngươi lại đi!” Hứa Diệu Âm trợn mắt nhìn Tần Kha một chút, trái lại cũng không tức giận.

“Sinh nhật? Ta có thể đến ăn chực không?” Vương Chí Kiệt vẫn đang ngủ đột nhiên lại ngẩng đầu lên.

“Được, đến khi đó sẽ gửi địa chỉ cho hai người các ngươi.”

[Đinh, tâm tình tiêu cực đến từ Lý Minh +347!]

Hả?



Tần Kha ngẩn người.

Tên này có bệnh đi!

Cửa phòng học, Lý Minh khoanh tay tựa vào khung cửa, một đôi mắt âm tàn nhìn chằm chằm vào hai người vừa cười vừa nói kia!

Nhìn thấy kẻ thù của mình anh anh em em với nữ thần của mình, khiến cho Lý Minh sắp cắn nát hàm răng!

Dáng vẻ như ăn phải shit của Lý Mình bị Tần Kha thu hết vào mắt.

Hắn cũng hiểu vì sao Lý Minh lại như vậy, nội tâm liền cười hắc hắc.

“Hứa Diệu Âm, đưa tay cho ta!”

Hứa Diệu Âm không hiểu ra sao: “Ngươi muốn làm gì?”

“Xem chỉ tay cho ngươi.”

Hứa Diệu Âm hơi kinh ngạc: “Ngươi còn biết coi bói?”

Tần Kha ngạo nghễ nói: “Tất nhiên! Kha ca của ngươi là ai, không phải chỉ là xem chỉ tay thôi sao.”

Vương Chí Kiệt chớp chớp mắt: Con hàng này còn biết xem chỉ tay? Sao ta không biết?

Hứa Diệu Âm hơi do dự một chút, vẫn đưa tay qua.

Tần Kha không khách khí chút nào, liền nắm lấy tay của nàng.

Không hổ là tay mỹ nữ, trơn bóng như kem!

Đột nhiên bị một người khác phái nắm tay, Hứa Diệu Âm lộ ra vẻ xấu hổ, trái tim nhảy loạn không ngừng.

[Đinh, tâm tình tiêu cực đến từ Lý Minh +1000!]

Nhìn thấy cái móng heo kia nắm chặt tay nữ thần của mình, hai mắt Lý Minh lập tức hiện ra tơ máu!

Ba năm, mình thích Hứa Diệu Âm gần ba năm, trong ba này hắn và nàng chưa bao giờ có bất kỳ tiếp xúc cơ thể nào.

Hắn ảo tưởng hình tượng nắm tay Hứa Diệu Âm vô số lần.

Nhưng bây giờ, bàn tay nữ thần mà hắn vẫn luôn nhớ mong kia, lại bị con hàng tiện nhất lớp nắm lấy!

Nắm lấy thì cũng thôi!

Ngươi cmn còn sờ!



Hứa Diệu Âm tò mò hỏi: “Nhìn ra cái gì rồi?”

Tần Kha khụ khụ một tiếng: “Tay sờ rất thích nha!”

Hứa Diệu Âm ngẩn người, khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức đỏ bừng lên: “Ngươi có thể đứng đắn một chút hay không…”

[Đinh, tâm tình tiêu cực đến từ Lý Minh +1000!]

Đầu Lý Minh giống như bị một đạo sét đánh trúng.

Còn là một đạo sấm sét từ vạn dặm tinh không xa xôi đột nhiên bổ xuống.

Nàng xấu hổ! Vì sao nàng lại xấu hổ!

Tiểu tử này làm gì nàng rồi?

Tâm tình tiêu cực của Lý Minh liên tục xuất hiện.

Tần Kha nhìn kỹ một chút: “Ta đã nhìn ra, trong mệnh của ngươi thiếu một thứ.”

“Thiếu cái gì?”

“Thiếu ta nha!”

Hứa Diệu Âm nghe thấy vậy, khuôn mặt vẫn hơi đỏ ửng lại đỏ bừng lên lần nữa.

[Đinh, tâm tình tiêu cực đến từ Lý Minh …!]

“Miệng lưỡi trơn tru!” Hứa Diệu Âm rút tay về.

Vương Chí Kiệt không khỏi dựng ngón tay cái lên: “Trâu, quá trâu, thấy người vô liêm sỉ rồi nhưng chưa thấy ai vô liêm sỉ như ngươi, Hứa Diệu Âm, hắn rõ ràng là đang kiếm cớ sờ tay ngươi.”

“A Kiệt, nói lung tung cái gì, Tần Kha ta chính là quân tử!”

“Đêm qua ngươi còn nói mình không phải chính nhân quân tử!”

“Hôm qua là hôm qua, hôm nay đã là ngày hôm sau rồi.”

Lý Minh xiết chặt nắm đấm, cắn chặt răng.

Hắn hận không thể xông lên cho Tần Kha một bộ ‘tổ hợp quyền’.

Để cho Tần Kha biết nữ nhân của ca không dễ chọc!

Trần Đại Xuân ở bên cạnh gãi gãi đầu: “Lý Minh, bệnh chảy máu lợi của ngươi quá nặng, thật sự không được thì đi bệnh viện khám đi!”
« Chương TrướcChương Tiếp »