- 🏠 Home
- Đô Thị
- Hệ Thống
- Ta Là Người Tốt, Các Ngươi Lại Gọi Ta Là Tai Họa?
- Chương 16: Nhân Tài Hiếm Có
Ta Là Người Tốt, Các Ngươi Lại Gọi Ta Là Tai Họa?
Chương 16: Nhân Tài Hiếm Có
Từ văn phòng đi ra, trên đường đi trở về phòng học, Vương Chí Kiệt một mực cúi đầu.
Tần Kha đã nhận ra, nhưng không lên tiếng.
Thiên tài nha, có chút phiền não cũng là bình thường.
Khi sắp đến cửa lớp phòng, Vương Chí Kiệt rốt cuộc không nhịn được mà lên tiếng.
“Tần Kha, ngươi có linh nguyên từ bao giờ? Xuất hiện linh nguyên cũng không nói cho ta biết, thế mà còn sở hữu một cái dị năng, là hệ không gian đúng không?”
Tần Kha nghiêm túc nói: “Nếu ta nói là xuất hiện ngày hôm qua, ngươi tin không?”
“Thôi đi, dù ta không đi học được mấy buổi, nhưng cũng không ngu xuẩn như vậy, nếu như hôm qua ngươi mới có linh nguyên, ngươi có thể mạnh như vậy sao?”
Vương Chí Kiệt thở dài một tiếng: “Thật ra ta biết, ngươi chắc chắn đã có linh nguyên từ lâu rồi, nhưng sợ ta bị đả kích, cho nên vẫn giấu diếm ta, huynh đệ tốt, có lòng rồi.”
Tần Kha lắc đầu: “Không, ngươi hiểu lầm, ta căn bản không sợ ngươi chịu đả kích.”
[Đinh, tâm tình tiêu cực đến từ Vương Chí Kiệt +345!]
Khóe miệng Vương Chí Kiệt giật giật vài cái, dựng thẳng ngón giữa với Tần Kha, nghĩ thầm còn cần tên huynh đệ này nữa hay không?
“Một tháng sau ngươi có thể ghi danh đại học Linh giả, còn ta, trong cơ thể không có linh nguyên, không có hi vọng vào đại học Linh giả, xem ra chỉ có thể đi nướng khoai thật rồi!”
Vương Chí Kiệt vừa nói vừa lắc đầu: “Đáng tiếc…”
Tần Kha khó hiểu: “Đáng tiếc cái gì?”
Vương Chí Kiệt thở dài một hơi, ánh mắt nhìn về phía bầu trời ngoài hành lang: “Thiếu một thiên tài như ta, không biết đại học Linh giả Vân Thành có thể chống đỡ được bao lâu!”
Hai mắt Tần Kha tỏa sáng, chỉ xuống mặt đất: “A Kiệt, ngươi nhìn này, đây không phải mặt ngươi sao? Sao đang yên đang lành ngươi lại không cần mặt rồi?”
[Đinh, tâm tình tiêu cực đến từ Vương Chí Kiệt +456!]
Có rất ít người có thể làm Vương Chí Kiệt cạn lời, Tần Kha tính là một.
Vương giả mạnh miệng, há chỉ là hư danh?
Tần Kha khoác tay lên vai Vương Chí Kiệt, an ủi: “Đừng uể oải, không có linh nguyên thì không vào được đại học Linh giả, nhưng chỉ cần học tập cho tốt… Ngươi vẫn có hi vọng thi đỗ một trường đại học bình thường.”
Vương Chí Kiệt hơi suy tư: “Nói thì nói như vậy, nhưng bây giờ chỉ còn một tháng nữa là thi đại học, thành tích của ta kém như vậy, mặc dù ta rất thông minh, nhưng một tháng khẳng định là không đủ… Tần Kha, ngươi cảm thấy thế nào? Trong một tháng, ta có thể học tất cả tri thức, thi đỗ đại học không?”
“Ngươi muốn nghe nói thật hay là nói dối?”
“Đương nhiên là nói thật!’
“Được rồi, vẫn là nói dối đi, khẳng định là có thể! Bằng vào sự thông minh và tài trí của ngươi, nhất định có thể thi đỗ.”
[Đinh, tâm tình tiêu cực đến từ Vương Chí Kiệt +789!]
“Có đôi khi, ta thật sự muốn xé nát cái miệng này của ngươi.”
Vương Chí Kiệt lại dựng thẳng một ngón tay giữa, hung hăng khinh bỉ Tần Kha một phen.
Hai người trở lại lớp học, tiết học mới bắt đầu không bao lâu.
Vừa vào lớp học, Tần Kha liền cảm nhận được ánh mắt âm tàn của Lý Minh.
Khác với thường ngày, hôm nay Tần Kha nghe giảng rất chăm chú.
Ngay cả giáo viên cũng nghĩ thầm, hôm nay mặt trời mọc phía tây sao…
Ngày thường tên tiểu thư này vừa vào học đã ngủ, tan học thì còn chưa tỉnh ngủ.
Hôm nay làm sao vậy?
Sao đột nhiên lại nghiêm túc như vậy?
Thế mà lại còn nhấc tay đặt câu hỏi, tưởng ta không biết sao?
Trên thực tế, Tần Kha cũng muốn lười biếng.
Nhưng nội dung tiết học này làm hắn cảm thấy rất hứng thú.
Dù bình thường thì tiết sinh vật rất buồn chán, nhưng lần này thì lại khác.
Sinh vật ở đây đều là dị thú trong Linh Vực.
Đối với những thứ mới tiếp xúc một ngày này, Tần Kha cảm thấy rất mới lạ.
Có lẽ vì tập trung nghe giảng, nên thời gian trôi qua rất nhanh, chẳng mấy chốc đã hết tiết.
Về phần Vương Chí Kiệt, con hàng này tự xưng là đệ nhất thiên tài của ban 3, nhưng cũng đã cam chịu, ngủ hết cả một tiết.
Hoặc có lẽ là dọn nhà vệ sinh có hấp dẫn hắn hơn.
Người ngồi trước Tần Kha là lớp trưởng, đồng thời cũng là đối tượng thầm thương trộm nhớ của Lý Minh, Hứa Diệu Âm.
Muốn nơi chỗ hấp dẫn nhất trên người này, phải nói đến cặp mắt to sáng ngời kia.
Cùng với ‘tâm hồn’ rộng lớn mà nhất định là rất mềm mại kia…
Bắt đầu từ khi trở thành học sinh của Triệu Đức Trụ, Tần Kha cảm thấy quyết định chính xác nhất đời của Triệu Đức Trụ chính là để đại mỹ nữ này ngồi trước mặt một đại soái ca như hắn.
Hứa Diệu Âm quay người lại, dùng đôi mắt tò mò đánh giá Tần Kha: “Tần Kha, không ngờ ngươi ẩn giấu sâu như vậy, rõ ràng là có linh nguyên từ lâu rồi, thậm chí còn sở hữu một cái dị năng, vậy mà nhất định phải giả bộ người bình thường.”
Tần Kha chỉ cười không nói.
Hứa Diệu Âm tiếp tục nói: “Ta xem video đó rồi, còn rất đẹp trai nha, từ video có thể thấy người ít nhất cũng là Linh giả Nhất cảnh cấp 2 đúng không? Dựa theo lẽ thường, muốn tu luyện đến Nhất cảnh cấp 2, cần ít nhất là hai ba tháng, ngươi rất biết ẩn giấu nha.”
“Nếu ta nói ta căn bản không có ẩn giấu, mà hôm qua mới xuất hiện linh nguyên, thì ngươi có tin không?’
“Ngươi chém gió!”
Hứa Diệu Âm không tin một người mới có linh nguyên ngày hôm qua, lại có thể đánh ngã năm người đàn ông trưởng thành, hơn nữa còn thành thạo điêu luyện như vậy.
Huống hồ, Tần Kha còn không thuộc về thiên tài.
Hắn thuộc về nhân tài hiếm có.
- 🏠 Home
- Đô Thị
- Hệ Thống
- Ta Là Người Tốt, Các Ngươi Lại Gọi Ta Là Tai Họa?
- Chương 16: Nhân Tài Hiếm Có