Chương 65: Lên Đài Luận Võ



Sáng sớm, sau khi ăn một bữa điểm tâm đơn giản, dưới sự dẫn dắt của Hồ thống lĩnh, các thiếu niên đi tới quảng trường Lam gia chờ.

Trên quảng trường được xây dựng chín luận võ đài cỡ lớn chỉnh tề, mỗi một luận võ đài đều có hình tròn, đường kính hơn ba mươi trượng, có đầy đủ không gian để võ giả phát huy.

Toàn bộ Lam gia tính cả chi thứ tổng cộng có bao nhiêu người, căn bản là Thập Thất không biết.

Dù sao thì chỉ vẻn vẹn một thời gian ngắn, quảng trường còn rộng hơn pháp trường Dịch Dương thành đã đứng đầy người.

Có thiếu niên nhỏ giọng hỏi: "Thống lĩnh đại nhân, rốt cuộc Lam gia có bao nhiêu người?"

"Nếu như tính cả chi thứ, ít nhất cũng phải mấy chục ngàn người!" Hồ thống lĩnh nhỏ giọng nói, "Chỉ có điều hôm nay bọn họ không trình diện toàn bộ."

Gia tộc có mấy chục ngàn thành viên, với tư cách là cô nhi Thập Thất không cách nào tưởng tượng được.

"Hôm nay là khảo hạch hằng năm, kể cả các ngươi, tổ từ mười ba tuổi đến mười lăm tuổi có 672 người báo danh, cạnh tranh rất kịch liệt, các ngươi phải phát huy thật tốt!" Đồ thống lệnh tiếp tục nói, "Màn luận võ của các ngươi sẽ được tiến hành chủ yếu trên ba đài tỷ võ bên trái, không nên chạy loạn, nếu không có ám chỉ ngầm coi như các ngươi đủ quyền. Các ngươi phải nhớ kỹ bảng số của mình, nếu có người gọi tới các ngươi, các ngươi lập tức lên luận võ đài!"

Một đám thiếu niên nghiêm túc gật đầu.

Lam phủ đẳng cấp sâm nghiêm, loại thiếu niên địa vị thấp giống mấy người Thập Thất, mặc võ phục do phía trên phát xuống.

Màu lam nhạt.

Mà con cháu đệ tử Lam gia lại mặc tương đối tùy tiện, đa số đều là hai màu đen trắng.

Thập Thất nhìn thoáng qua bảng số của mình, 603, đồng bạn khác cũng xấp xỉ với hắn ta, đều mang số khá cao phía sau, chỉ có điều người đối chiến với mình được lựa chọn ngẫu nhiên, chiến đấu vào thời gian nào cũng phải xem vận khí.

Tất cả mọi người không tới gần ba lôi đài tỷ võ, bởi vì chung quanh lôi đài đã bị đoàn người rậm rạp chằng chịt bao vây.

Tuyệt đại đa số bọn họ đều là thiếu niên Lam gia đến đây tỷ võ, cùng với họ hàng thân thuộc của các thiếu niên.

Được Lam gia nuôi nấng lớn lên, tư tưởng hiệu trung với Lam gia đã thâm căn cố đế trong đầu bọn họ.

Bọn họ đều hiểu rõ thân phận của mình, cũng biết vị trí của mình, cho nên bọn họ chỉ đứng ở tít ngoài rìa lôi đài, đứng xa xa nhìn đám bạn cùng lứa tuổi chi thứ Lam gia trên lôi đài tỷ võ.

Người đầu tiên lên đài là hai thiếu niên Lam gia lộ ra thực lực khiến Thập Thất cảm thấy ngưng trọng.

Hai người kia một người là võ giả Khí Hải cảnh sơ kỳ, người còn lại càng mạnh hơn, võ giả Khí Hải cảnh trung kỳ.

Mấy thiếu niên Thập Tam, Thập Tứ vừa xoa tay, nóng lòng muốn thử, muốn chứng minh bản thân mình trong cuộc khảo hạch hằng năm trên đài tỷ võ Lam gia, nhìn thấy hai võ giả cùng tuổi với mình thi triển vũ kỹ cao thâm tinh diệu trên lôi đài, bọn họ bị đả kích rất triệt để!

Thực lực của tuyệt đại đa số bọn họ chỉ là Ngưng Khí cảnh trung hậu kỳ, nếu đối thủ của bọn họ là hai vị trên đài tỷ võ, bọn họ không có bất kỳ khả năng thắng lợi gì.

Cảnh giới kém quá lớn!

"Nếu là Thập Thất ca, hẳn không có vấn đề gì chứ!"

Lam Nhị Ngũ nói.

Từ sau khi Thập Thất trở thành võ giả Khí Hải cảnh, đám thiếu niên này đã bắt đầu gọi hắn ta là Thập Thất ca, cũng giống như trước kia bọn họ gọi Thất Cửu ca vậy, thực lực của người nào mạnh thì người đó là ca!

Thập Thất đáp: "Nếu chỉ là bọn họ, đương nhiên ta có thể thắng lợi!"

"Thật tốt quá, Thập Thất ca ngươi phải cố gắng lên, tranh thủ lấy hạng nhất trở về!"

"Đúng, Thập Thất ca nỗ lực lên!"

"..."

Mấy thiếu niên mặc võ phục màu trắng nhìn về phía bọn họ, sau khi nghe được lời bọn họ nói, cả đám đồng thời quay đầu lại nói gì đó, sau đó trên mặt hiện lên nụ cười trào phúng.

Thập Thất không để ý.

Muốn lấy hạng nhất thực sự rất khó!

Nếu như đối thủ chỉ là võ giả Khí Hải cảnh trung kỳ, hắn ta còn có cơ hội, nhưng vấn đề là đối thủ của hắn ta không chỉ có võ giả Khí Hải cảnh trung kỳ!

Thi đấu tới chiều, rốt cục cũng đến phiên Thập Thất ra sân.

Tình thế của bọn họ không lạc quan, hơn hai mươi đồng bạn lên đài, cuối cùng vẻn vẹn chỉ có năm người thành công thăng cấp tới cuộc tranh tài ngày mai.

Năm người đều là võ giả Ngưng Khí cảnh đỉnh cao, kể cả Lam Nhị Ngũ.

Trần Hạo biết, võ giả Ngưng Khí cảnh không thể tranh được hai mươi danh ngạch cuối cùng, nếu như hắn ta không nhìn lầm, trong số đám người dự thi này, tối thiểu cũng phải có ba mươi võ giả Khí Hải cảnh.

"79, 603 lên đài luận võ!"

"Thập Thất ca, đến ngươi rồi!"

"Nhanh chóng lên đi!"

Đám người vây quanh lôi đài tự động nhường ra một con đường cho Thập Thất.

Hắn ta nghe được tiếng nói chuyện của người bên cạnh.

"Thì ra là đệ tử nô bộc!"

"Chỉ có điều trông hắn ta thật cường tráng!"

"Đây là luận võ, cường tráng khỏe mạnh thì có ích lợi gì?"

"..."

Thập Thất bước trên luận võ đài, đối diện hắn là một thiếu niên có tướng mạo bình thường, trong tay thiếu niên cầm một thanh mảnh kiếm, thân mảnh kiếm lóe sáng, chí ít nó cũng là một thanh Huyền cấp kiếm khí.

Thiếu niên nhìn thấy trang phục của Thập Thất, trên mặt không nhịn được lộ ra ý cười.

Hắn ta vui vẻ nói: "Thoạt nhìn hôm nay vận khí của ta không tệ, có thể ung dung vượt qua!"

Thập Thất cảnh giác nhìn đối phương.

Nhìn vẻ tự tin vô cùng của đối phương, hẳn hắn ta không phải người hiền lành!

Thập Thất hơi lo lắng không biết bản thân mình có gặp phải thiên tài Khí Hải cảnh hậu kỳ không.

Đột nhiên dưới đài có người hô lên: "Xương Kiên, tranh thủ thời gian kết thúc thi đấu, chân phụ thân sắp tê rần rồi!"

Đối thủ của Thập Thất Lam Xương Kiên hô lên: "Vâng, con lập tức xong ngay, cha đợi con nửa khắc thôi, có lẽ còn không tới nửa khắc đồng hồ!"

Thập Thất có chút hoài nghi, không phải vận khí của mình thật sự kém như vậy đấy chứ!

"Chúng ta nhanh chóng kết thúc thi đấu đi!"

Vừa mới dứt lời, đối phương đã xông tới.

Kiếm pháp của Lam Xương Kiên vô cùng tinh diệu, hẳn là kiếm pháp Hoàng cấp thượng phẩm thuộc tính Phong, mỗi một kiếm đều cực nhanh, khiến người hoa cả mắt.

Thế nhưng phản ứng của Thập Thất cũng không chậm, hắn ta quyết định thận trọng đối đãi, hết sức chăm chú, lợi dụng đặc điểm to lớn của trọng kiếm, liên tục đón đỡ bảy chiêu kiếm pháp của đối phương.

Sau bảy chiêu kiếm, Thập Thất có chút buồn bực.

Hình như thực lực của Lam Xương Kiên chỉ mới đạt tới Khí Hải cảnh sơ kỳ!

Chẳng lẽ hắn ta nhìn lầm rồi sao?

Không thể nào!

Với tư cách là võ giả Khí Hải cảnh trung kỳ, hắn ta vẫn biết được thực lực đại khái võ giả Khí Hải cảnh sơ kỳ.

Lam Xương Kiên thấy mình cường công liên tục nhưng không thể đánh bại đối phương, lập tức thu kiếm mà đứng, nói với Thập Thất: "Thực lực của ngươi nằm ngoài dự liệu của ta, ngươi mạnh hơn đám đệ tử nô bộc đã lên đài kia rất nhiều!"

"Ừm!" Thập Thất gật đầu.

"Nhi tử, tranh thủ thời gian kết thúc, đừng nói nhảm với hắn ta!" Dưới đài, giọng nói mới vừa rồi lại hô lên.

"Thoạt nhìn nếu ta không bày ra một chút bản lĩnh thật sự, hẳn không thể kết thúc chiến đấu trong khoảng thời gian ngắn!"

"Đúng vậy!"

"Vậy ngươi tiếp chiêu đi!"

Lam Xương Kiên bước ra một bước, cả người lấy tư thái cực kỳ duyên dáng cực nhanh nhằm phía Thập Thất.

"Thử xem kiếm pháp Ngự Phong ta mới vừa tu luyện thành công, thức thứ nhất Phong Khiếu!"

Một kiếm đâm tới, mang theo tiếng gió chói tai, đâm vào tai khiến màng nhĩ đau đớn.

Huyền cấp kiếm pháp!

Một tay Thập Thất cầm chuôi kiếm, một tay hắn nắm lấy thân kiếm, đặt Xích Huyết trọng kiếm dọc trước mặt, bả vai chống trọng kiếm.

"Keng" một tiếng, mũi kiếm của Lam Xương Kiên uốn lượn thành vòng cung, sau đó hắn ta bị bắn trở về.

Sắc mặt Thập Thất có chút cổ quái buông trọng kiếm ra, thấp giọng hỏi: "Ngươi thực sự là võ giả Khí Hải cảnh sơ kỳ?"

Lam Xương Kiên thu hồi trường kiếm đắc ý nói: "Thế nào, sợ rồi sao? Ta thừa nhận thực lực của ngươi cũng không tệ lắm, nhưng nếu tiếp tục kéo dài, nhất định ngươi sẽ thua, nếu như ngươi không muốn thụ thương, dứt khoát chịu thua đi, thế nào?"

Thập Thất cầm lấy trọng kiếm, khí thế trên người hoàn toàn phát ra, tu vi Khí Hải cảnh trung kỳ hiện rõ không thể nghi ngờ.

Bạn đang đọc truyện trên: Webtruyen.com

Trước Sau