Thập Thất ngồi trên hình đài, sắc mặt trắng bệch, thở hồng hộc.
Máu tươi dính đầy người, đầy mặt mũi hắn ta, bộ bạch quái cũng bị nhuộm thành màu đỏ sậm, máu tươi không phải của hắn ta còn thuận theo ống qυầи иᏂỏ xuống.
Hắn ta có vẻ vô cùng chật vật, thế nhưng không ai đi lên nâng hắn ta.
Ngay cả Trần Khấu cũng chỉ đứng ở phía xa xem chừng.
Biểu hiện mới vừa rồi của Thập Thất thật sự quá đáng sợ, hắn ta như người điên, cầm lấy trọng kiếm điên cuồng chém lên thân thể phạm nhân, phạm nhân vận khí tốt chỉ cần bị ăn mấy kiếm đã đi đời nhà ma, vận khí kém hoàn toàn biến thành một loại lăng trì!
Hơn nữa cho dù phạm nhân đã chết, Thập Thất cũng không bỏ qua cho người ta, thẳng đến khi hắn ta băm thi thể tới không thành hình người, hắn ta mới bỏ qua đổi sang người kế tiếp.
Ngay cả binh sĩ áp giải phạm nhân lên đài đối mặt với Thập Thất cũng cảm thấy sợ hãi vô cùng, rất sợ Thập Thất coi bọn họ là phạm nhân rồi điên cuồng chém!
Đối mặt với tên điên này, gần như toàn bộ phạm nhân sau Dương Bảo Toàn đều tan vỡ trên pháp trường, khóc rống cầu xin tha thứ!
Thập Thất nắm chuôi kiếm thật chặt, áy náy nói: "Kiếm linh đại nhân, chắc chắn vừa rồi, biểu hiện của ta trên hình đài rất tồi đúng không?"
"Không, ngươi biểu hiện rất tốt!"
Thập Thất lắc đầu: "Ngươi không cần an ủi ta!"
"Không phải ta đang an ủi ngươi, chuyện hôm nay đúng là bất ngờ, ngoại trừ kiếm đầu tiên, biểu hiện của ngươi đều khiến ta thoả mãn!" Cho tới bây giờ, Trần Hạo vẫn luôn khinh thường không thèm nói dối, hắn sẽ không nể mặt mũi bất kỳ người nào, "Ngươi biết điểm nào ở ngươi khiến ta vừa lòng nhất không?"
"Điểm nào?"
"Có thể kiên trì đến cuối cùng trong sát khí tràng!" Trần Hạo nói, "Trước đây ngươi chưa giết người bao giờ, lúc đầu ta còn lo lắng không biết ngươi có bị kí©h thí©ɧ tới điên rồ hay không... Kết quả ngươi biểu hiện rất tốt, ở trong sát khí tràng, chí ít ngươi còn có thể miễn cưỡng giữ gìn một chút ý thức thanh tỉnh, lại có thể biết rõ bản thân mình nên gϊếŧ ai."
"Lúc đó ta chỉ nghĩ tới chuyện gϊếŧ hết tất cả phạm nhân!"
"Ừm, vậy thì không tệ!"
Trần Hạo cũng không nói rõ, nếu đổi lại kiếm chủ Ngưng Khí cảnh hoặc Khí Hải cảnh khác chưa từng gϊếŧ người bình thường, bị sát khí tràng trùng kích như vậy, chắc chắn kiếm chủ sẽ mất ý thức, biến thành sát nhân cuồng ma.
"Vẫn do ta quá khẩn trương!" Thập Thất ảo não nói.
"Không sao, gan lớn đều do luyện được!"
Nếu là điểm này, Trần Hạo không trách tội Thập Thất.
Bình thường Thập Thất tương đối im lặng, không có nhiều bằng hữu, không quá hợp với đám đông, đây là lần đầu tiên hắn ta lên hình đài đã đυ.ng phải nhiệm vụ lớn như vậy, đối mặt với nhiều khán giả đang tức giận như vậy.
Hắn ta có khẩn trương cũng bình thường.
Trần Hạo hoàn toàn hiểu được, năm đó hắn là người vô hình trong lớp học, khi lão sư kêu hắn lên bục giảng tự giới thiệu bản thân, đối mặt với mấy chục người trong lớp, hắn khẩn trương tới lắp bắp, mặt đỏ tới mang tai.
Hắn không có lý do gì để trách móc Thập Thất.
"Trương đại nhân, chính là tên tiểu tử này, kỹ thuật của hắn ta quá nát, ngay cả cổ người ở vị trí nào hắn ta cũng không tìm được. Khi ở trên hình đài hắn ta như nổi điên, rõ ràng chỉ cần chém đầu, thế nhưng phạm nhân hoàn toàn bị hắn ta chém thành lăng trì!" Giọng nói của Đồ Nhất Đao truyền đến, Thập Thất vừa ngẩng đầu đã nhìn một lão giả mặc quan bào đang đứng bên cạnh Đồ Nhất Đao, không giận mà uy.
"Ngươi xem phía trên một chút... ngay cả việc chắp vá thi thể lại cũng không thể!"
Ông lão nhìn thoáng qua hình đài hỗn độn vô cùng, sắc mặt đen thui.
"Ta cảm thấy hắn ta hoàn toàn không thích hợp làm đao phủ, không có một chút hàm lượng kỹ thuật nào!"
"Ngươi là Thập Thất mà Trần Khấu đề cử sao?" Ông lão hỏi.
"Đúng vậy, đại nhân!"
"Sau này ngươi không cần phải tới nữa!"
Nghe được câu này, Thập Thất như rơi vào hầm băng.
"Đại nhân, có thể cho ta thêm một cơ hội không?" Giọng điệu của Thập Thất có chút nghẹn ngào hỏi.
Hắn ta không muốn để kiếm linh đại nhân, thống lĩnh đại nhân thất vọng!
"Không được!" Trương đại nhân nhìn đám thành vệ đang dùng xẻng dọn dẹp hình đài, trực tiếp cự tuyệt nói, "Chém đầu là chém đầu!"
Đồ Nhất Đao cười đắc ý nói: "Ha ha, có nghe không? Ngươi vẫn nên về nhà tu luyện kiếm pháp thêm mười năm tám năm đi, chờ khi tu luyện tốt rồi hãy trở lại!"
Thập Thất còn muốn nói điều gì, nhưng Trần Khấu vừa đi tới đã bất đắc dĩ lắc đầu với hắn ta, cũng ra hiệu cho hắn ta không cần nói thêm nữa, nói nhiều hơn nữa cũng vô dụng!
Ngay khi Trương đại nhân muốn xoay người rời đi, một giọng nữ dịu dàng đáng yêu gọi hắn ta lại: "Khoan đã, Trương đại nhân, ta cảm thấy biểu hiện của Thập Thất rất tốt!"
Thập Thất quay đầu, lập tức nhìn thấy nữ nhân xinh đẹp lúc trước đang chậm rãi đi tới.
Bên người nàng ta có hai thị nữ, một đội hộ vệ, trên tay nàng ta còn có hai đầu chó dữ lớn như trâu.
Nàng ta khẽ dựa vào gần hình đài, hai đầu chó dữ lập tức nhảy lên hình đài, liếʍ ăn thịt nát trên đài.
Nàng ta đưa xích sắt cho hộ vệ bên cạnh, dặn dò nói: "Lão Châu, để hai thằng nhóc được ăn đủ một chút!"
Sắc mặt của Đồ Nhất Đao, Trần Khấu còn có Trương đại nhân đều có chút không dễ nhìn.
Mặc dù vừa rồi nữ nhân xinh đẹp này còn nói chuyện giúp hắn ta, nhưng Thập Thất vẫn cảm thấy không thể tiếp nhận nổi.
Giọng điệu của Trương đại nhân nghiêm túc vang lên: "Liễu phu nhân, ta biết ngươi rất hận những người đó, nhưng chém đầu là chém đầu, không phải lăng trì!"
"Ừm, ta biết, Trương lão nói không sai, đúng là tiểu Thập Thất sai rồi!" Liễu phu nhân hoàn toàn không còn vẻ vênh mặt hất hàm sai khiến ban nãy, mà thuận theo lời Trương đại nhân nói, "Chẳng qua dù gì tiểu Thất cũng còn trẻ, trước đây ngay cả người hắn ta cũng chưa từng gϊếŧ bao giờ, có thể một hơi xử quyết hơn ba mươi người mà sắc mặt chỉ khó coi một chút, ta cảm thấy đảm lượng của hắn ta đã rất tốt!"
Trương đại nhân hơi kinh ngạc nói: "Thực sự?"
"Đúng vậy, đại nhân!" Thập Thất cung kính trả lời.
"Đúng là không tệ!"
Lần đầu tiên gϊếŧ người mà có thể xử quyết một lần hơn ba mươi người, kết quả chỉ là sắc mặt hơi khó coi... này mà chỉ là không tệ thôi sao?
Chỉ sợ, ngay cả con em dòng chính Lam gia, khi gϊếŧ người lần đầu tiên cũng phải chật vật vô cùng!
Liễu phu nhân cười nói: "Trương lão, theo ta thấy hay là cho Thập Thất một cơ hội đi?"
Trương lão nhìn nhìn Liễu phu nhân, thoáng suy tư một lát sau đó gật đầu nói: "Nếu Liễu phu nhân nguyện ý cho hắn ta một cơ hội, đương nhiên ta sẽ không phản đối!"
"Như vậy đi, không phải hôm nay còn một phạm nhân cần xử trảm nữa sao? Dẫn hắn ta tới đây!"
Đồ Nhất Đao cúi đầu, ngay cả một câu phản bác hắn ta cũng không dám nói. Hắn ta chỉ có thể âm thầm hy vọng Thập Thất sẽ làm hỏng chuyện!
Phạm nhân cuối cùng còn chưa biết chuyện xảy ra, không hiểu sao bản thân đã bị dẫn lên hình đài.
Giẫm lên hình đài phủ một màng máu, còn có tay chân thịt nát, hắn ta đứng cũng không vững, một chân trượt ngã trên mặt đất. Hắn ta ôm chân thành vệ binh khóc lớn: "Ta không muốn chết, ta không muốn chết, có thể cho ta thêm một cơ hội không? Sau này ta chắc chắn sẽ làm người tốt, làm một người thật tốt!"
Trần Khấu nhắc nhở bên tai Thập Thất: "Thập Thất, ngươi chỉ có một cơ hội duy nhất!"
"Ừm!"
Đứng trên hình đài, những người dưới hình đài đã tản đi gần hết.
Thập Thất hít một hơi thật sâu, nhắm mắt lại, trong đầu nhanh chóng nhớ lại chiêu thức "chém đầu" của Phó Viễn Minh.
"Cổ lộng huyền..." Đồ Nhất Đao còn chưa nói hết lời đã bị Liễu phu nhân trừng mắt, sợ đến mức hắn ta tranh thủ thời gian im lặng.
Giẫm lên lưng phạm nhân, đặt đầu phạm nhân vào vị trí tốt nhất, hắn ta nhanh chóng xuất kiếm. Máu tươi phun ra, trên hình đài, Thập Thất vội vàng đạp thi thể không đầu xuống, khiến máu tươi chảy vào rãnh máu.
Một màn chém đầu vô cùng quy củ, không có bất kỳ điểm sáng gì, nhưng cũng không có bất kỳ khuyết điểm gì.
"Không tệ, xuất kiếm rất nhanh, gọn gàng mà linh hoạt!" Trương lão gật đầu, "Lần này ta tạm tha, nhớ kỹ sau này không được tái phạm sai lầm!"
Thập Thất vội vàng nói: "Cảm ơn Trương đại nhân!"
Bạn đang đọc truyện trên: Webtruyen.com
Trước Sau