Chương 3: Không đề (2)

Editor: Arie

Thời gian trôi qua từng chút một.

Vì không có mặt trời, mặt trăng nên không thể phân biệt ngày đêm, Hi Dung không biết rốt cục đã trải qua bao lâu. Nàng như biến thành cây non thật sự, thời gian dường như trở nên vô nghĩa.

Ở trong cảm nhận của nàng tựa hồ đã qua rất lâu. Nhiều năm như vậy, cô vẫn là một cây non không thể cử động, không thể nói, mỗi ngày đều phải nghe giọng nói của Bàn Cổ, tự mình chơi với những chiếc lá nhỏ của mình.

Cho đến một ngày, Bàn Cổ đột nhiên nói với nàng.

"Thời gian sắp đến rồi.”

Cây non đột nhiên sững lại.

Bàn Cổ quay đầu lại, người khổng lồ này như một cây cột đứng sừng sững giữa trung tâm Hồng Hoang, đôi mắt sâu thẳm quét qua vùng đất cằn cỗi.

“Ta, Bàn Cổ sinh ra ở Hỗn Độn, ta đã trảm ba ngàn ma thần, phá vỡ Hỗn Độn, ý đồ sáng lập thiên địa, lấy lực chứng đạo. Hiện giờ ta đã thành công được một nửa. Bất quá xem ra, ta chỉ có thể dừng lại tại đây.”

Ta có lòng nhưng cũng kiệt sức rồi.

Cây non rung lắc dữ dội, hai chiếc lá duy nhất cọ vào nhau phát ra âm thanh xào xạc.

Nàng biết, ngay từ đầu nàng đã biết, Bàn Cổ chiến đấu với ba ngàn ma thần, phá vỡ Hỗn Độn, không ngừng chống đỡ thiên địa, nhiều năm qua, sức lực của hắn cũng từng chút hao kiệt, nếu như hắn không dừng lại, hẳn sẽ chết vì kiệt sức!

Bàn Cổ tự nhiên cũng biết điều này, hắn biết tình hình hiện tại của mình hơn bất kỳ ai khác. Ngàn năm giao hảo khiến hắn đối với cây non vô cùng quen thuộc, nhìn động tác của Hi Dung, tựa hồ hắn có thể nghe được thanh âm tiếng lòng của cô.

“Mầm nhỏ, đừng bi thương, cầu đạo khó biết bao nhiêu, trên đường truy đạo chết là chuyện bình thường, Hỗn Độn Ma Thần chết ở trong tay ta, ta cũng vậy. "

Hắn nở nụ cười tươi rói, vẻ ngoài lôi thôi và luộm thuộm, trông hắn ta giống như một gã thô kệch mặc quần đùi, đi dép lê đang suy nghĩ xem buổi trưa nên ăn mì gói nào, ai ngờ rằng hắn đang nói về sống chết của chính mình.

Cây non lắc lư dữ dội hơn.

Hi Dung không biết đã có chuyện gì.

Nàng chỉ biết, hiện tại Bàn Cổ hiển nhiên có thể sống, chỉ cần hắn buông tay, không chống đỡ thiên địa nữa là có thể sống!

Có lẽ nếu Bàn Cổ còn sống, vạn vật sẽ không bị phân chia, sau này sẽ không có vùng đất Hồng Hoang náo nhiệt, nhưng dựa vào tình bạn ngàn năm này, Hi Dung hy vọng Bàn Cổ còn sống!

“Không được, còn chưa tới lúc, nếu hiện tại ta buông tay, thiên địa sẽ lại lần nữa khép lại, quay về thời kỳ Hỗn Độn.”

Bàn Cổ nhìn cây non đang lo lắng, cười nói.

"Ta đã tốn rất nhiều sức lực để chém đầu Hỗn Độn Ma Thần và phá vỡ Hỗn Độn. Ta đã cố chấp cho đến bây giờ, không thể bỏ cuộc giữa chừng. Nếu bây giờ ta buông tay, không nói đến những cái khác, những ma thần bị ta gϊếŧ thật sự quá oan ức."

Hắn là người nói phải khai thiên lập địa, nhưng đi được nửa đường thì thấy người không còn sức nên lập tức hét lên, khai thiên địa sao lại khó như vậy? Ta không thể làm!

Thế này sao mà được chứ?

Chỉ sợ đám Hỗn Độn Ma Thần đã chết sẽ tức giận đến phun ra một ngụm máu tươi, hận không thể sống lại gϊếŧ chết hắn!

Lại nói, Bàn Cổ và Hỗn Độn Ma Thần kỳ thật cũng không có thù oán gì, chỉ là bọn họ bất đồng suy nghĩ mà thôi, tuy rằng hắn chém đầu những Hỗn Độn Ma Thần kia, nhưng hắn vẫn kính trọng dũng khí cùng sự kiên trì của Hỗn Độn Ma Thần, dám vì chấp nhất của mình mà dũng cảm liều mạng.

Bàn Cổ có chấp nhất đối với việc cầu đạo, hắn biết rằng mình không thể rút lui, hắn cũng đã chứng đạo bằng tất cả sức mạnh của mình. Một khi hắn lui về phía sau, đạo tâm sẽ không ổn định, tâm cảnh sẽ không tốt, tương lai sao còn dám truy cầu đại đạo?

Nghe những lời kia của Bàn Cổ, rõ ràng hắn đã hạ quyết tâm.

Toàn thân cây non toát ra hơi thở đau thương.

Việc cầu đạo quan trọng đến vậy sao?

Đối với Bàn Cổ, việc cầu đạo rõ ràng quan trọng hơn mạng sống của mình, hắn nhìn thiên địa đang dần thành hình, cảm thụ được khí lực của mình đang dần tan đi, hắn cũng không sợ hãi, chỉ là có chút xin lỗi nhìn về phía cây non.

"Cám ơn ngươi đã cùng ta làm bạn nhiều năm như vậy, dựa trên tình bạn ngàn năm, ngươi giúp ta một lần cuối được không? Sau khi ta chết, hãy thay ta nhìn ngắm mảnh đất Hồng Hoang này nhé.”

Hắn đã rất mệt, đôi môi khô khốc gian nan nói những lời cuối nhưng trên khuôn mặt lem luốc kia lại toát ra một mạt đắc ý.

“Hồng Hoang do ta mở ta, nhất định… sẽ tốt hơn Hỗn Độn vạn lần.”

Vừa dứt lời, Bàn Cổ rốt cục không còn sức lực, chậm rãi ngã xuống.

Giống như những câu chuyện Hi Dung từng được nghe, trong chớp mắt, Bàn Cổ biến thành vạn vật, hơi thở biến thành bốn mùa mưa gió, giọng nói biến thành sấm rền vang, mắt biến thành chân trời, nhật nguyệt, máu của hắn biến thành một dòng sông vô tận ...

Thiên địa ầm ầm tiếng sấm, mây đen ùn ùn xuất hiện, mưa rơi lộp bộp, đồi núi nhấp nhô, hoa cỏ cây cối bắt đầu phát triển, sông hồ cũng dần hình thành.

Thiên địa trở nên sống động, rốt cục cũng giống với hình dáng mà Hi Dung quen thuộc. Nhưng nàng không vui, ngược lại còn rơm rớm nước mắt.

Người khác kết giao bằng hữu, nàng cũng kết giao bằng hữu.

Bạn bè nhà người ta vui vẻ cùng nhau tạc tượng cả ngày, còn bạn nàng thì chết ngay trước mặt nàng, ngay cả cặn cũng không còn.

Tốt xấu gì cũng ở bên nhau ngần ấy năm, ngươi ít nhất cũng phải để lại cái gì đó cho ta làm kỉ niệm chứ? Như vậy ít ra ta cũng làm cho ngươi một nấm mộ chôn di vật, hiện tại thì tốt rồi, không biết khóc cho ngươi thế nào! Cho dù ta giúp ngươi nhìn đại địa Hồng Hoang này, ta đến mộ ngươi mà kể cho ngươi nghe thế nào đây?

Tuy nhiên, thời điểm Hi Dung đang thương tâm, ở trung tâm thiên địa, một đỉnh núi rất cao bắt đầu nhô lên khỏi mặt đất, nó không ngừng lớn lên, đâm thẳng lên bầu trời. Ngọn núi này đích thực là núi Bất Chu, nó chính là xương sống của Bàn Cổ biến thành!

Núi Bất Chu cao đến mức không nhìn rõ đỉnh, mây mù dày đặc vây quanh sườn núi, vừa xuất hiện liền mang một cỗ uy áp biểu thị đây là xương sống của Bàn Cổ, cũng là trụ cột của thiên địa.

Nhưng vào lúc này, cây non nhỏ lơ lửng trên bầu trời chậm rãi rơi xuống như bị ai kéo, đáp xuống đỉnh núi Bất Chu. Vừa lúc ứng với lời thề trước đây của nàng, "Hôm nay ngươi dẫm lên đầu ta, ngày mai ta liền mọc trên mộ ngươi. "

Hi Dung, người đã hoàn thành ước nguyện mọc trên mộ của bạn mình, chết lặng sau đó ngay lập tức khóc to hơn cả cơn mưa nặng hạt.

Nàng không bao giờ ngờ rằng những lời tức giận của mình lúc đầu sẽ trở thành hiện thực, bản thân sẽ thực sự thành công ngồi trên mộ của Bàn Cổ.

Nàng thề rằng lúc đó nàng thực sự chỉ khẩu nghiệp chút thôi, trước đây cô cũng nói nhiều lắm mà, sao lần này vừa nói là ứng nghiệm?

Mặc dù trong các câu chuyện Hồng Hoang, một ngọn cỏ và một hòn đá cũng có thể thành tinh, nhưng đây là chuyện gì hả?

Tôi là cỏ trên mộ của Bàn Cổ sau khi xuyên không đến Hồng Hoang.

Hi Dung: Thật quá đáng mà!