Editor: Arie
“Tôn giả……”
Thấy thanh y tôn giả nhìn mình nhưng không nói lời nào, Hồ Tư còn tưởng rằng mình nói sai.
Thật sự rất đáng yêu. Rõ ràng là hình người, sao lúc nào cũng mang bộ dáng thú lông xù xù mềm mềm manh manh.
Chẳng lẽ đây chính là mị lực của hồ ly tinh?
Hi Dung nhịn lại nhịn. Cuối cùng vẫn vươn tay xoa đầu Hồ Tư.
“Huyễn thuật của ngươi tu luyện thế nào rồi?”
Hồ Tư đang kích động vì động tác thân mật của tôn giả, nghe vậy nhịn không được xấu hổ cúi đầu.
“Tiểu hồ thiên tư ngu dốt, trăm năm tu luyện, hiện nay cũng mới đến Huyền Tiên trung kỳ.”
Huyền Tiên trung kỳ?
Nàng nhớ rõ tiểu hồ ly trước đây vẫn đang cảnh giới Chân Tiên đi?
Đây là trực tiếp đột phá lên một cái đại cảnh giới.
Hi Dung nhịn không được nói.
“Ngươi đã làm rất tốt, mỗi người đều có duyên phận của mình, chỉ cần ngươi cố gắng nỗ lực là được rồi.”
Khi nói chuyện còn nhân cơ hội xoa đầu Hồ Tư lần nữa.
Tôn giả vẫn ôn nhu như vậy.
Hồ Tư đỏ mắt gật đầu:
“Vâng, xin nghe theo lời tôn giả dạy dỗ.”
Sau đó nàng cẩn thận nhìn Nguyên Hoàng đang đứng một bên.
“Hai vị tôn giả đây là muốn đi đâu?”
Ý thức được lời này có chút không ổn, nàng nhanh sửa miệng, một mắt hồ ly ướt dầm dề nhìn chằm chằm Hi Dung.
“Tiểu hồ không phải là muốn nhìn trộm hai vị, chỉ là… chỉ là không biết Hi Dung tôn giả rời đi sau còn… trở về không?”
“Ta cùng Nguyên Hoàng đạo hữu chỉ là muốn làm bạn chu du Hồng Hoang mà thôi, đi đến đâu còn chưa tính.”
Hi Dung nhìn Hồ Tư rồi lại quay sang nói với Nguyên Hoàng:
“Nghe nói Thanh Khâu Sơn phong cảnh rất tốt, mỹ thủy mỹ thực rất nhiều, không bằng chúng ta trước đi Thanh Khâu nhìn một chút được không?”
Nguyên Hoàng nhướng mày cười.
“Ngươi thật ra rất dễ mềm lòng. Dù sao ta cũng không có ý kiến.”
Hồ Tư ở một bên nghe thấy liền sửng sốt, sau lập tức mừng như điên, lập tức biến trở về nguyên hình, chủ động mở miệng nói.
“Hai vị tôn giả không bằng ngồi trên lưng tiểu hồ, để tiểu hồ đưa hai vị tôn giả đi Thanh Khâu?”
Ánh mắt Hi Dung sáng lên, chuyện này được nha!
Nhưng không đợi nàng thuận nước đẩy thuyền đồng ý, Nguyên Hoàng bên cạnh liền vung tay lên.
“Không cần. Hi Dung đạo hữu muốn tự mình bước đi để đo đạc Hồng Hoang, lấy chuyện này làm căn cơ tu hành.”
Hi Dung trợn to mắt, trong lòng vươn tay Nhĩ Khang*, a này…… Chờ một chút, ngươi đừng tự chủ trương, nàng có thể! Nàng thật sự có thể!
*Vươn tay Nhĩ Khang như này nè:
Nhưng nàng cảm thấy cũng vô dụng. Hồ Tư nghe Nguyên Hoàng nói xong, lập tức bừng tỉnh đại ngộ. Không nhắc lại lời này nữa mà đi ở phía trước dẫn đường cho hai người.
Ai cũng không có chú ý tới, thanh y tôn giả nào đó nhìn như cao thâm khó đoán giờ phút này nội tâm đã khóc thành sông.
Đối mặt loại tình huống này, Bàn Cổ cũng không biết nói gì cho phải, chỉ có thể lại lần nữa phát huy đặc tính của thẳng nam: [Aizz, nén bi thương.]
Hi Dung: QaQ.
Cứ như vậy, lộ trình đến Thanh Khâu vèo một cái là tới nay biến thành nửa tháng mà Thanh Khâu vẫn được coi là gần.
“Phía trước chính là Thanh Khâu!”
Hồ Tư dẫn đường nhìn thấy núi lớn phía trước, lập tức bẩm báo.
Mà khi bọn họ tới càng gần, Thanh Khâu càng hiện lên rõ ràng hơn. Nơi đây đúng là non xanh nước biếc. Cỏ cây xanh um tùm, kỳ hoa dị thảo khắp nơi, dòng suối nhỏ trong vắt, sông hồ đầy cá tôm.
Nhìn thoáng qua, trên thảm cỏ có mấy con hồ ly con đang chơi đùa, trông thập phần ngây thơ chất phác.
“Cuối cùng cũng tới rồi. Rốt cục chúng ta đã đi được bao xa?”
Đứng dưới chân núi Thanh Khâu, ngay cả Nguyên Hoàng cũng không khỏi cảm khái thở dài. Nàng đã sớm có thói quen đi mây về gió, đây là lần đầu tiên dùng chân đi một khoảng cách xa đến vậy. Cũng may nàng không phải là người dễ nôn nóng, không thì cũng vội muốn chết.
Đúng lúc này Hi Dung bên cạnh nói:
“Ba nghìn sáu trăm năm mươi dặm. Chúng ta đã đi ba nghìn sáu trăm năm mươi dặm.”
Tính rõ ràng như vậy?
Nguyên Hoàng theo bản năng quay đầu nhìn, kết quả lại sững sờ ở tại chỗ. Chỉ thấy trong tay áo Hi Dung đang phát ra kim quang, sau đó kim quang vụt ra, bay lên không trung, biến thành một chiếc thước đo toả ánh vàng rực rỡ.
Mà bầu trời không biết khi nào xuất hiện một đám mây công đức màu vàng kim!
Đám mây công đức dừng ở phía trên pháp bảo kia. Cây thước vốn dĩ không lớn, sau khi nuốt công đức thì ngày một lớn hơn cuối cùng lớn đến mức che trời! Mà một đạo công đức khác thì trực tiếp chui vào trong người Hi Dung!
Trời giáng công đức?!
Trong ký ức truyền thừa của Nguyên Hoàng mới chỉ thấy Bàn Cổ thân hoá vạn vật dẫn đến trời giáng công đức, đôi mắt nàng đột nhiên trợn to.
Công đức không phải là nàng không có, chẳng qua nàng gϊếŧ bao nhiêu hung thú cũng mới chỉ có một tia công đức, sao so được với trụ công đức kim quang rực rỡ này!
Nàng ngừng thở, theo bản năng bấm đốt ngón tay.
Động tĩnh trời giáng công đức không nhỏ, sinh linh khắp Hồng Hoang chú ý tới màn này đều nhắm mắt bấm đốt ngón tay.
Thiên Đạo cảm ứng, đưa ra đáp án.
Hồng Mông Lượng Thiên Xích, hậu thiên công đức chí bảo, chức năng tự nhiên là đo đạc thiên địa Hồng Hoang.
Chỉ là không ai biết về điều này khiến báu vật bị phủi bụi.
Mà hôm nay cuối cùng cũng có người phát hiện ra công dụng thực sự của Hồng Mông Lượng Thiên Xích, vì vậy Thiên đạo liền có cảm ứng, giáng công đức xuống!
Tu sĩ các nơi tính ra kết quả này đồng thời chấn động, theo bản năng muốn bấm đốt ngón tay muốn tính ra người may mắn nắm giữ pháp bảo kia là ai, đang ở chỗ nào, không nghĩ đến tính không ra, nếu ai cưỡng chế muốn nhìn qua lớp sương mù còn phun ra một ngụm máu!