Chương 11: Chính trực và thuần khiết (2)

Editor: Arie

Tam vĩ xích hồ quả nhiên chịu ảnh hưởng, sắc mặt nàng càng lúc càng trở nên thống khổ, rõ ràng là đã nghe thấy tiếng kêu thảm của hồ ly nhưng nàng vẫn không nhúc nhích.

Đột nhiên, ba cái đuôi to như nan quạt của nàng vốn an tĩnh giờ lại nâng lên, cái đuôi thứ tư bắt đầu xuất hiện sau lưng nàng.

Hi Dung tức khắc phản ứng lại.

Xích hồ đã tiến giai.

Bất luận là ngộ đạo hay đột phá cảnh giới đều cần hoàn cảnh yên tĩnh, giờ phút này Hồ Tư giữa tiếng kêu gào của tộc nhân muốn đột phá thì khó càng thêm khó.

Nếu đột phá thất bại, cảnh giới bị hạ xuống, sợ là chỉ có con đường chết.

Nhưng trong lòng nàng cũng rõ ràng, lấy tu vi Thiên Tiên trung kỳ hiện tại mà ra ngoài thì sẽ chẳng có tác dụng gì. Chỉ có toàn lực đột phá hơn nữa lĩnh ngộ càng sâu với huyễn thuật, nàng và tộc nhân mới có một đường sinh cơ!

Cầu người không bằng cầu mình. Nàng, Hồ Tư, nữ nhi của tộc trưởng Thanh Khâu hồ tộc đã được hưởng ưu việt nhiều năm, giờ đã đến lúc báo đáp!

“Hự!”

Toàn thân Hồ Tư chấn động, khóe miệng đầy lông xù xù rỉ ra một chút máu tươi. Liều lĩnh đột phá khiến nội tạng của nàng như muốn vỡ nát nhưng Hồ Tư không quan tâm, đột nhiên mở mắt ra.

Tận mắt nhìn thấy cái đuôi thứ tư của mình, khóe miệng đang rỉ máu cười to, hai mắt lại rưng rưng.

“Thành.. Thành công rồi!”

Ở Thanh Khâu hồ tộc các nàng, một đuôi là Nhân Tiên, hai đuôi là Địa Tiên, ba đuôi là Thiên Tiên, bốn và năm đuôi là Chân Tiên, sáu và bảy đuôi là Huyền Tiên, tám và chín đuôi là Kim Tiên, mười và mười một đuôi là Thái Ất Kim Tiên, mười hai đuôi là Đại La Kim Tiên trong truyền thuyết.

Lần này nàng ngộ đạo đã nhảy qua cảnh giới Thiên Tiên, thành công tiến vào Chân Tiên sơ kỳ!

Nàng nhìn bốn chiếc đuôi hồ ly đỏ rực mà chảy nước mắt, nhanh chóng phản ứng lại, chạy đến hành lễ với thanh y nữ tử đứng cách đó không xa.

“Tiểu hồ cảm tạ lão sư chỉ điểm. Sau này chỉ cần là chuyện lão sư muốn làm, tiểu hồ dù cho đầu rơi máu chảy cũng không từ!”

Hồ Tư đã nhận được sự chỉ điểm quý giá như vậy, gọi Hi Dung một tiếng lão sư cũng là hợp lý.

Hi Dung tránh đi cái vái này.

“Không cần gọi lão sư, ta cũng không cần ngươi đầu rơi máu chảy. Nếu ngươi đã đột phá, ngươi cũng nên làm chuyện cần làm đi!”

Chạy nhanh về tộc gọi người, lập nhóm đánh cho đám Chu Yếm kia một trận, đám hồ ly bên ngoài kia kêu cũng quá dọa người rồi!

Hồ Tư nghe những lời này của Hi Dung cũng có chút mất mát nhưng nghĩ đến tình huống của những tộc nhân ngoài sơn cốc, sắc mặt lập tức trầm xuống.

“Vâng, tiểu hồ hiện tại liền đi ngay!”

Nhìn thấy xích hồ mới có thêm một cái đuôi xoay người rời đi, Hi Dung chần chờ một lát cuối cùng vẫn không nhịn được đi theo. Nhìn bộ dáng này của Hồ Tư, xem chừng thực lực tăng lên không ít.

Nàng rất tò mò, không biết đối phương sẽ sử dụng huyễn thuật gì để chạy trốn. Vẫn là mỹ nhân kế sao?

Thừa dịp đám vượn kia trầm mê trong mỹ sắc đem đám tộc nhân bị bắt bỏ chạy?

Từ từ……

Hi Dung bỗng nhiên nghĩ đến một việc.

[Đám Chu Yếm kia cũng không phải là người chính trực thuần khiết như ta, đều là vượn thành niên, gặp được mỹ nhân không phải là sẽ xuất hiện hình ảnh gì đó không phù hợp với trẻ em sao? Ai nha, nghĩ đến cũng có chút thẹn thùng đấy!]

Hi Dung: Không hiểu liền hỏi, đây không phải được xem miễn phí sao?

Bàn Cổ nhíu mày: [Rất có khả năng, hay ngươi vẫn đừng nên nhìn nữa.]

Tuy rằng hắn coi mấy hình ảnh này là bình thường, nhưng bạn tốt của hắn tuổi còn nhỏ, tính cách còn rất bảo thủ, không nói ngày thường luôn quấn quần áo kín mít, nàng còn phê phán việc hắn chỉ dùng một tấm vải rách quấn quanh hông. Hắn đoán nàng không thích nhìn mấy cảnh này…

[Không được!]

Không đợi Bàn Cổ nghĩ hết, Hi Dung liền quyết đoán mở miệng, nàng sửa vẻ ngượng ngùng vừa rồi, lời lẽ chính đáng nói.

[Kỳ thực nghĩ lại, âm dương hoà hợp là lẽ tự nhiên, chỉ cần lấy tâm tính bình thường đối đãi, có cái gì mà không thể? Chi nên ta tuyệt đối không thể tránh đi, ta muốn đối mặt, nhìn thẳng vào nó.]

Vừa nói, Hi Dung vừa hiên ngang lẫm liệt ưỡn ngực, trong mắt hiện lên ba phần thẹn thùng, ba phần tò mò, bốn phần nôn nóng, lập tức nhấc ghế nhỏ chuẩn bị đi xem khỉ… khụ khụ… huyễn thuật kỳ diệu.

Ánh mắt Bàn Cổ hiện lên chút mê mang: Những lời Hi Dung nói quả thật không sai nhưng vì cái gì lại có cảm giác gấp không chờ nổi? Ảo giác, nhất định là ảo giác!