Editor: Arie
Trong sơn cốc, một con tam vĩ hồ lông đỏ đang nằm trong bụi cỏ nhắm mắt nghỉ ngơi. Hồng quang bao trùm lấy thân thể, theo hô hấp mà khẽ lay động.
Một hồi lâu sau, tam vĩ hồ mới tỉnh lại. Nàng khẽ cúi đầu cảm tạ nữ tử đang đứng bên thác nước ở đằng xa, xoay mình chậm rãi rời đi, bước chân rõ ràng vì bị thương mà có chút loạng choạng.
Nàng mới chỉ nghỉ ngơi nửa tháng. Thương thế nghiêm trọng như vậy, hiển nhiên nửa tháng là chưa đủ. Nếu không có đan dược trợ giúp phải tu dưỡng trăm năm mới hồi phục được.
Đúng lúc này, giọng nói của nữ tử kia vang lên sau lưng Hồ Tứ.
“Ngươi muốn đi à?”
Tạm dừng một chút, nữ tử lại nói tiếp.
“Ngươi tốt nhất nên dưỡng thương cho tốt rồi hẵng đi.”
Hồ Tư cảm thấy trong lòng ấm áp, vị này quả nhiên mang lòng từ bi. Nàng quay người cảm ơn hảo ý của nữ tử, nói thẳng bản thân đã đến lúc phải đi rồi.
Nàng không thể chậm trễ được nữa, Chu Yếm tộc rõ ràng có mưu đồ gây rối với Thanh Khâu hồ tộc, nàng cần trở về đem chuyện này báo với mẫu thân và các trưởng lão.
Hi Dung nhìn con hồ ly đáng thương, thầm thở dài.
“Ngươi như vậy đi ra ngoài cũng không dễ. Thôi, ngươi tự cẩn thận đi.”
Đừng động mạnh quá, làm rách miệng vết thương bây giờ.
Mấy vết thương đó nàng nhìn thôi cũng thấy đau.
Cứ như vậy, tam vĩ hồ theo dòng suối nhỏ đi đến khe nứt của sơn cốc thông với ngoại giới. Trên đường nàng có dừng lại một chút, chắc chắn không có chuyện gì mới cất bước đi tiếp. Khi vừa mới bước chân ra khỏi sơn cốc, nàng đột nhiên lùi lại một bước.
Phanh!
Một âm thanh vang lên thật lớn. Trước mặt nàng là một con Chu Yếm cao ba mét. Trên mắt đất chỗ nàng đứng vừa rồi xuất hiện ba vết móng vuốt thật sâu. Nếu vừa rồi nàng không nhanh chóng lùi lại, ba vết móng vuốt này chắc hẳn là ở trên người mình rồi.
Hồ ly rất thông minh, Hồ Tư lập tức ý thức được, vừa rồi cảm giác bị theo dõi không phải là ảo giác. Đám Chu Yếm này vẫn đang canh giữ bên ngoài sơn cốc để chờ nàng.
Đê tiện!
Nàng không dám bất cẩn, quay đầu chạy vào trong sơn cốc. Lúc này nàng mới hiểu lời thanh y nữ tử trong cốc, thật sự cảm kích vị đại năng này.
Trách không được, trách không được vừa rồi ngài ấy lại bảo mình “tốt nhất nên dưỡng thương đã”, “ra ngoài như vậy không dễ”, những lời này, từng chữ từng chữ đều đang muốn chỉ điểm nàng. Chỉ là nàng ngu dốt, tận bây giờ mới lĩnh hội được ý tứ của ngài ấy.
Chu Yếm kia muốn truy kích, đuổi theo được một đoạn thì chần chờ dừng chân, quay lại báo cho trưởng lão biết.
Trưởng lão Chu Yếm tộc nghe được việc này liền hiểu được tại sao hồng hồ lại chạy ra ngoài sớm như vậy, hắn ta cười lạnh.
“Không hổ là hồ ly tinh, hồng hồ cũng có chút thông minh, nhanh trí, chỉ là thiên phú quá kém.”
Hắn nhìn về phía tộc nhân của mình.
“Các ngươi bắt được mấy con hồ ly rồi?”
Chu Yếm phía sau có chút hoảng sợ, hồ tộc rất coi trọng con non, hơn nữa Hồ Tứ mới mất tích, Thanh Khâu hồ tộc càng thêm cảnh giác, đến giờ mới bắt được hai con.
Trưởng lão Chu Yếm tộc cau mày, này vẫn chưa đủ.
“Quên đi, tam vĩ hồ vẫn đang ở trong cốc, chạy không thoát được. Hai con hồ ly kia trước tiên nhốt lại nuôi, đừng để chết, các ngươi mau đi bắt thêm đi. Mặt khác nếu Thanh Khâu hồ tộc tìm đến phụ cận nơi này, các ngươi hãy dụ chúng đi. Hiện tại chúng ta vẫn chưa cứng đối cứng được với đám xú hồ ly này.”
“Vâng.”
Hi Dung đang lười biếng ngồi phơi nắng trên một tảng đá lớn, tâm tư du ngoạn đều đã bị đám Chu Yếm kia doạ cho bay một nửa. Trong lòng vẫn đang suy nghĩ xem có nên rời cốc chơi không, rốt cục chỗ này tuy đẹp nhưng nhìn nhiều cũng chán mà.
Trong lúc suy tư, bỗng nhiên đằng sau có động tĩnh. Nàng quay đầu lại liền thấy tam vĩ hồ vốn đã rời đi.
Gia hoả này sao lại quay về rồi?
Hồ Tư chạy tới, nhanh chóng bái tạ.
“Tiểu hồ Hồ Tư cảm tạ các hạ chỉ điểm. Nếu không phải các hạ chỉ điểm, chỉ sợ giờ ta đã rơi vào tay Chu Yếm tộc.”
Hả!?
Hi Dung sững sờ chớp mắt.
Nàng chỉ điểm cái gì, sao nàng không biết?
Bên kia, Hồ Tư tiếp tục nói:
“Là tiểu hồ ngu dốt, trước nghe mà không hiểu thâm ý trong lời nói của các hạ. Mãi đến khi rời khỏi sơn cốc, ngoài ý muốn phát hiện có người theo dõi, ta lập tức nhớ đến lời các hạ nói, may mắn tránh được độc thủ. Thật không nghĩ tới, Chu Yếm tộc kia gian trá như vậy, vẫn luôn không rời đi mà trốn ở ngoài sơn cốc chờ ta ra!”
Bàn Cổ suy tư một lúc.
“Thì ra những lời ngươi nói còn có tầng thâm ý này, ta biết ngươi không đơn giản như vẻ ngoài mà!”
Không hổ là bạn tốt của hắn, nàng chính là lợi hại như thế đấy.
Khóe miệng Hi Dung khẽ giật giật.
“Nàng ta không biết chẳng lẽ ngươi cũng không biết sao. Ta không có thần thức, chỉ có thể dùng mắt để nhìn thế giới, ngoài mười trượng ta đã không nhận ra lục thân rồi, cách năm mươi trượng là không phân biệt được nam hay nữ, ngoài trăm trượng thì người hay vật còn không biết! Ngươi nói xem, ta có gì mà biết được đám Chu Yếm đang ngồi canh ngoài sơn cốc chứ? Mở Thiên Nhãn sao?”
Bàn Cổ sửng sốt, nghĩ nghĩ một chút rồi nghiêm túc tỏ vẻ.
Ngươi không có truyền thừa mà đến Thiên Nhãn cũng biết, có phải quá đáng nghi rồi không?
Cho nên ngươi cũng đừng giấu giếm, đều là huynh đệ cả, nhanh chóng thể hiện phép thần thông này cho hắn xem với.
Hi Dung:...
Mẹ nó chứ, ngươi là đồ ngốc à!