Chương 7: Nghe có hiểu tiếng người không? (1)

Editor: Arie

“Xem ra ta không có thiên phú tu luyện.”

Hi Dung nhìn mây mù bao phủ đỉnh núi Bất Chu, thở dài nói.

Thời gian này, nàng lăn lộn bản thân mình cùng Bàn Cổ tu luyện. Sở dĩ dùng từ lăn lộn vì các sinh linh Hồng Hoang đối với việc tu luyện sẽ cảm thấy dễ dàng như ăn cơm uống nước, nhưng đối với Hi Dung thì vô cùng khó khăn.

Dưới sự hướng dẫn của đại thần Bàn Cổ - người đã thành công dùng sức mạnh chứng đạo, nàng vẫn như cũ không tiến thêm được nửa bước trên con đường tu pháp.

Bàn Cổ thậm chí còn hao phí nguyên thần giúp nàng tra xét, kết quả vẫn không thu hoạch được gì, cũng như Bàn Cổ năm đó không thể biết được gốc gác của cô, dù hiện tại nằm trong bản thể của Hi Dung nhưng vẫn không thể hiểu rõ nàng.

Đối với Bàn Cổ, Hi Dung là một tồn tại thần bí. Có thể ngăn cản sự tra xét của hắn chắc chắn phải có bí mật nào đó.

Nhưng Hi Dung không quan tâm lắm.

Bàn Cổ sở dĩ không tìm ra được gì vì vốn dĩ nàng không thuộc về thế giới này, trên người nàng còn mang theo hệ thống trò chơi. Nói cách khác, có lẽ bản thể cây đa của nàng là do số liệu cấu thành.

Nhưng những việc này nàng khó có thể nói rõ với Bàn Cổ, không phải là bởi vì không dám mà do nàng nói không lên lời. Dường như có gì đó đang ngăn nàng nói ra.

Cứ như vậy, nàng thành công dùng thực lực bản thân tồn tại ở Hồng Hoang theo phương thức cơ bản nhất, đi bằng hai chân, truyền đạt thông tin bằng cách gào rống.

Người ta thì vừa bay vừa nhảy, có thể truyền âm, đảm bảo bí mật trăm phần trăm. Nghĩ đến đây lại thấy chua xót.

Không tu luyện được thì thôi vậy, tốt xấu gì phòng ngự cũng được max điểm, không phải sao?

Hi Dung thở dài, sau đó nhìn vào giao diện trò chơi vẫn không hề thay đổi. Nàng đã thử qua, Bàn Cổ không hề nhìn thấy. Nhưng điều này cũng không khiến nàng cảm thấy vui mừng mà thay vào đó là cảm giác cô đơn vì bị ngăn cách với thế giới, với sinh linh Hồng Hoang này.

Hi Dung duỗi người, nàng cụp mắt nhìn về phía vách núi, nơi đó cũng là một mảnh mây mù khiến người ta không nhìn rõ cảnh vật, nhưng nàng biết phía dưới đó là Hồng Hoang.

“Bàn Cổ, ngươi có muốn xuống chân núi không? Ngươi hẳn chưa từng dùng chính đôi mắt mình để ngắm nhìn thế giới do ngươi sáng tạo ra nhỉ?”

Bàn Cổ đương nhiên muốn, nhưng hắn có chút lo lắng nhìn Hi Dung.

Hi Dung không hề có thiên phú tu luyện, đừng nói đến đằng vân giá vũ*, dù đi nhanh cũng không làm được. Trong Hồng Hoang, cho dù là một con ốc sên cũng đi nhanh hơn nàng. Lại nghĩ đến độ cao của núi Bất Chu, chuyến đi xuống núi này quả thật khiến người ta ngẫm mà thấy tuyệt vọng.

*腾云驾雾 (Đằng vân giá vũ): Cưỡi mây đạp gió.

“Ngươi không cần bận tâm, ta có biện pháp.”

Hi Dung nhướng mày cười. Bề ngoài nàng đang nhìn mây mù lượn lờ, thực tế là đang nhìn giao diện trò chơi. Hệ thống trò chơi của nàng cuối cùng cũng có ích. Cùng với sự phát triển của cây đa, bản đồ mới đã xuất hiện.

Tâm nàng vừa động, bản đồ mới liền mở ra, đó là bản đồ của Hồng Hoang, trung tâm bản đồ là một ngọn núi cao có ghi ba chữ Bất Chu Sơn, bên trên có biểu tượng một cây non.

Mặc dù《Ta là một cây đa》là một trò chơi rảnh tay nhưng vì gia tăng sự thú vị nên cung cho người chơi một chút không gian thao tác.

Tỉ như nó có thể tuân theo đặc điểm rễ khí sinh của cây đa trong hiện thực, theo sự lớn lên của cây đa, người dùng có thể mở khoá địa điểm cụ thể trên bản đồ để tiến hành sinh sản. Cây đa sẽ dùng rễ khí sinh của mình cắm xuống đất và đến nơi được chọn sẽ mọc ra mầm cây mới.

Tuy rằng, nàng ở Hồng Hoang chỉ là đồ tép riu cõng ‘mai rùa’ không hề có lực công kích nhưng cũng đã thoát khỏi thân phận xã súc làm người tự do rồi phải không?

Nàng có thể dùng hệ thống trò chơi hoàn thành mộng tưởng những năm đó là đi chu du thế giới!

Tầm mắt Hi Dung đảo qua bản đồ, trực tiếp bỏ qua nơi gần nhất là chân núi Bất Chu. Rốt cục đó cũng là tộc địa của tộc kỳ lân, một đứa tép riu như nàng không dám tiếp xúc với cường giả đâu.

Nhưng vấn đề địa phương khác nàng không quen thuộc. Hi Dung nhắm mắt, dứt khoát bấm bừa một cái.

Ngay khi cô vừa động, một cây non xuất hiện ở một sơn cốc trên bản đồ.

Mà ở trong mắt Bàn Cổ, Hi Dung trầm tư một chút, sau đó rừng đa rung động, lá cây kêu xào xạc. Một đoàn lục quang từ cây đa lớn bay vụt về phương xa.

Trong một sơn cốc xinh đẹp, một thác nước đổ xuống ngay bên vách đá tạo thành một các hồ sâu. Bên hồ, kỳ hoa dị thảo khẽ lay động, hai con bướm nhỏ dập dìu uyển chuyển, lúc lên lúc xuống, lúc bay lúc nghỉ.

Đúng lúc này một đoàn lục quang bay tới dừng trên mặt cỏ cách đó không xa, tức khắc hóa thành một cây đa khổng lồ, tán cây tùy ý xòe lớn, trên cành mọc ra vô số các rễ khí sinh cắm xuống mặt đất.

Chỉ trong chớp mắt, một cây đa nhỏ đã hóa thành một rừng đa. Từ thân cây, một nữ tử mặc thanh y chậm rãi bước ra.

Bàn Cổ tán thưởng: “Một cây thành rừng không ngờ lại có công dụng như vậy, thần thông của ngươi quả là tinh diệu.”

Không những bản thể có thể chiếm giữ một địa bàn mà có thể theo rễ phân hóa ra một cây ở nơi khác, tạo ra một không gian để nguyên thần có thể qua lại, đây là một kỹ năng vô cùng thực dụng trong việc mở rộng lãnh thổ ở đại địa Hồng Hoang.

Hi Dung cảm thấy tác dụng lớn nhất của kỹ năng này là phủ xanh thế giới, thậm chí nàng còn hoài nghi hiện tại mình trong tình huống này có phải do suốt ngày lên mạng kêu gào đòi biến Tết trồng cây thành ngày nghỉ lễ nên mới phải chịu lời nguyền này?

Bất quá lại nói, trong trò chơi, sau khi giải khóa địa điểm mới thì người chơi sẽ lại tiếp tục nhìn cây non mới lớn lên, không nghĩ đến trong hiện thực thoắt cái đã hóa thành đại thụ. Hi Dung cảm giác, cây này chỉ cần lớn như cây trên đỉnh núi Bất Chu là nàng có thể mở khóa địa điểm tiếp theo.

Hi Dung rất thỏa mãn, dù sao nàng cũng đã có sinh mệnh thứ hai.