Chương 6: Huyền Quy thổ huyết (1)

Editor: Arie

Dưới chân núi Bất Chu là một khu rừng rộng lớn, được linh khí dồi dào tẩm bổ nên cây cối nơi đây cành lá sum xuê, suối chảy róc rách, kỳ trân dị thảo khẽ đung đưa. Vài con kỳ lân đang nằm trên bãi cỏ đầy nắng, sâu trong khu rừng tăm tối cũng có vài ba con kỳ lân đang chậm rãi đi lại.

Đột nhiên một trận gió thổi qua, nhóm kỳ lân như cảm ứng được gì đó ngẩng đầu lên. Hình thể Thuỷ Kỳ Lân to hơn đồng loại rất nhiều, hắn chạy xẹt qua lưu lại một đạo mệnh lệnh.

“Mau gọi các vị trưởng lão trở về tộc gặp ta.”

Nghe được những lời này, nhóm kỳ lân cả kinh? Tộc trưởng có chuyện gì cấp bách như vậy, còn gọi cả các vị trưởng lão trở lại? Chẳng lẽ lại có đại sự gì?

Bọn họ không dám chậm trễ, nhanh chóng phân công nhau đi tìm các vị trưởng lão thông báo.

Không bao lâu sau, năm con kỳ lân xuất hiện ở cửa hang. Một con vảy vàng kim là Kim Kỳ Lân, một con vảy xanh thẫm là Mộc Kỳ Lân, một con vảy màu lam là Thủy Kỳ Lân, một con vảy màu đỏ là Hỏa Kỳ Lân, cuối cùng là Thổ Kỳ Lân vảy màu nâu đất.

Bọn họ xuất thế ngay sau tộc trưởng Thủy Kỳ Lân, không bàn mà hợp thành ngũ hành kim mộc thủy hỏa thổ, đây là năm vị trưởng lão của tộc kỳ lân.

Bọn họ biến thành hình người rồi tiến vào trong động. Bên trong, tộc trưởng Thủy Kỳ Lân cũng đã hóa hình người, ngồi trên ghế đợi họ.

Thủy Kỳ Lân: “Các vị tới rồi, mau ngồi đi.”

Thấy sắc mặt tộc trưởng nhà mình có chút ngưng trọng, Kim Kỳ Lân hơi chần chờ nói:

“Không biết tộc trưởng tìm chúng ta để…”

Thủy Kỳ Lân biết hắn muốn hỏi gì, gọn gàng dứt khoát nói:

“Hôm nay Nguyên Hoàng cùng Tổ Long xâm nhập vào tộc địa của chúng ta, đánh chủ ý đến núi Bất Chu, ý đồ trèo lêи đỉиɦ núi.”

Sắc mặt năm vị trưởng lão tức khắc trở nên khó coi.

“Cái gì?”

“Còn có chuyện này?”

“Nực cười.”

“Nguyên Hoàng cùng Tổ Long cho rằng kỳ lân tộc chúng ta không có người sao?”

“Hôm nay thủ vệ tuần tra là ai, xảy ra chuyện lớn như vậy mà không thông báo với chúng ta.”

Thủy Kỳ Lân giơ tay, ý bảo bọn họ bớt giận.

“Bản lĩnh của Nguyên Hoàng và Tổ Long các vị cũng biết, tộc nhân chúng ta đều đang làm rất tốt, chỉ là tu vi khác biệt, Nguyên Hoàng và Tổ Long cố ý lẻn vào, bọn họ không phát hiện ra là chuyện bình thường.”

Hỏa Kỳ Lân căm giận nói:

“Cũng là vì chúng ta chỉ lo gia cố trận pháp hộ tộc, không chú ý đến tộc địa nên mới bị hai tên gia hỏa kia lợi dụng sơ hở.”

“Trận pháp hộ tộc được gia cố đối với tộc ta nhất định là chuyện tốt. Về phần Nguyên Hoàng cùng Tổ Long, bọn hắn không phải còn có ta sao?”

Thủy Kỳ Lân xua xua tay, tỏ vẻ các vị trưởng lão không cần tự trách, sau đó mới nói vào chính sự.

“Bất quá hôm nay tìm các vị tới, không phải chuyện của Tổ Long hay Nguyên Hoàng mà là một vị khác.”

Hắn chậm rãi kể lại chuyện ngày hôm nay, khi nói chuyện còn hơi ngẩng đầu như muốn xuyên qua bức tường của hang kỳ lân nhìn về đỉnh núi Bất Chu.

“Ta biết Nguyên Hoàng cố ý bày ra trận đánh cược này, ỷ vào tốc độ của mình tranh hạng nhất để có thể áp chế chúng ta.”

“Nhưng Nguyên Hoàng cùng Tổ Long đã xâm nhập tộc địa của chúng ta, nếu không ứng chiến chẳng lẽ cứ thế để họ chà đạp mặt mũi của chúng ta sao? Kỳ thật lúc ấy ta cũng có chút lòng tham, biết tốc độ của bản thân không bằng Nguyên Hoàng nhưng vẫn muốn đánh cuộc một phen, kết quả là bại dưới tay nàng ta.”

Nói đến chỗ này, thanh âm Thủy Kỳ Lân có chút trầm xuống.

Năm vị trưởng lão vội vã an ủi. Dù sao trong tình huống tên đã lên dây như vậy, tộc trưởng của họ cũng đã làm rất tốt rồi. Chỉ trách Nguyên Hoàng và Tổ Long gian xảo, chạy đến chỗ bọn họ khi dễ người khác, thật đáng giận!

“Không cần an ủi ta. Rất may cho dù ta có thua nhưng Nguyên Hoàng cũng không có thắng. Đỉnh núi Bất Chu kia đã sớm có người rồi.”

Thủy Kỳ Lân hồi tưởng lại lúc đó, khóe miệng có chút trào phúng.

“Nguyên Hoàng kia bị thương, liều mạng cũng muốn leo lêи đỉиɦ núi Bất Chu, bừa bãi nói rằng mình là người đầu tiên đến đây, kết quả lời còn chưa dứt, liền thấy trên đỉnh núi có một vị thanh y nữ tử đang nhìn chằm chằm nàng ta. Haha, các người không nhìn thấy đâu, Nguyên Hoàng tự dưng im bặt như con gà bị bóp cổ vậy.”

Chúng trưởng lão tưởng tượng đến hình ảnh kia một chút, tức khắc cũng không nhịn được cười, nhưng sau đó liền chú ý đến trọng điểm.

Kim Kỳ Lân nhíu mày nói:

“Ý tộc trưởng là đỉnh núi Bất Chu đã sớm có người đi lên!”

Đại trận hộ tộc của bọn họ là cái sàng, ai cũng có thể chui qua sao?

Sắc mặt Thủy Kỳ Lân ngưng trọng, đại trận hộ tộc của bọn họ không có vấn đề, vấn đề chính là thanh y nữ tử kia.

“Thanh y nữ tử kia tự xưng là Hi Dung, nàng nói mình là một cây đa, đã sớm xuất hiện trên đỉnh Bất Chu. Nàng đối với ta, Nguyên Hoàng cùng Tổ Long cũng tính là khá tốt nhưng… ta không nhìn thấu tu vi của nàng, sau khi trở về bấm đốt ngón tay cũng không tính ra cái gì. Cho nên sau khi xuống núi, ta mới nhanh chóng triệu tập các vị trưởng lão đây thảo luận một chút.”

Năm vị trưởng lão hít sâu một hơi, đã hiểu được ý của Thủy Kỳ Lân.

Tộc địa của mình, sao có thể để người khác tùy ý xâm phạm*!

*Nguyên văn 卧榻之侧, 岂容鼾睡 (Ngọa tháp chi trắc, khởi dung hãn thụy): ở một bên giường sao có thể để người khác thoải mái ngủ ngon | phạm vi thế lực của mình, lợi ích của mình thì không cho phép người khác xâm chiếm.

Cửa nhà mình xuất hiện một người lợi hại không rõ là ai đã đủ đáng sợ, huống chi núi Bất Chu không phải cửa mà là chính giữa nhà.

Kỳ Lân tộc ra đời dưới chân núi Bất Chu, đã sớm coi đây là tộc địa của mình, tâm huyết cùng tình cảm tuyệt đối không ít. Kết quả lúc này phát hiện trong nhà luôn có một gia hỏa thần thông quảng đại lại thần bí khó lường, dù thái độ của nàng khá hữu hảo những cũng khiến tộc kỳ lân phải hoảng sợ.

Nhưng thương lượng tới thương lượng đi cũng không cho ra được biện pháp nào. Dù sao những gì họ biết về nàng cũng là những lời nàng chủ động nói ra, riêng tu vi của nàng khó lường cũng đủ để khiến tộc kỳ lân rơi vào thế bị động.

Cuối cùng họ bất đắc dĩ phát hiện, tạm thời chỉ có thể lựa chọn không quấy rầy, nếu có khả năng thì sẽ đi mượn sức.

Trưởng lão Thủy Kỳ Lân suy nghĩ một lúc rồi nói:

“Ta từng gặp một con Huyền Quy ở núi Nữu Dương, tu vi tuy không cao nhưng tính toán rất giỏi, nếu không ta mời hắn đến tính một quẻ.”

Tộc trưởng Thủy Kỳ Lân gật đầu, bảo trưởng lão cẩn thận một chút, đừng để lộ tiếng gió, dù sao Phượng hoàng cùng Long tộc nhất định cũng đang điều tra bối cảnh vị kia.

Hắn ẩn ẩn cảm thấy tình huống hiện tại có chút nguy hiểm nhưng đây cũng là cơ hội, nắm bắt cơ hội là đặc biệt quan trọng!

Trưởng lão Thủy Kỳ Lân nghiêm túc gật đầu, bảo mình sẽ cẩn thận, sẽ không để người khác phát hiện ra hành tung.