Chương 4: Ai là đệ nhất (2)

Editor: Arie

Nguyên Hoàng bay phía trước phát ra một giọng nữ.

"Ha ha ha, các ngươi chậm quá, xem ra người đầu tiên leo lêи đỉиɦ núi Bất Chu chính là Nguyên Hoàng ta!"

Chỉ là nàng nói thì dễ, nhưng thực tế vẫn có chút không thoải mái, dù sao núi Bất Chu là xương sống của Bàn Cổ, uy nghiêm bất khả xâm phạm, cho dù uy áp của núi Bất Chu không bằng một phần trăm Bàn Cổ nguyên bản, nhưng cũng không hề dễ dàng đối với những sinh vật mới sinh. Đối với nhóm sinh linh mới, như vậy cũng đã đủ khủng bố.

Nếu không phải Nguyên Hoàng vừa sinh ra đã có tu vi Thái Ất Kim Tiên, chỉ sợ không đủ sức lực bò đến đây. Nhưng cánh hiện tại cũng rất đau, nàng cắn răng tiếp tục làm màu vung vẩy cánh.

Tổ Long cũng không thoải mái, nhưng bản thân hắn hiếu thắng, nhất định sẽ không chịu thua, lập tức ngửa mặt lên trời rống một tiếng, tốc độ cũng nhanh hơn một chút.

“Nguyên Hoàng, ngươi đừng đắc ý, còn chưa tới cuối cùng, ai biết thắng thua?!”

“Nguyên Hoàng, Tổ Long, ta mặc kệ các ngươi đánh cuộc cái gì, đây là địa giới của kỳ lân tộc ta, các ngươi dừng lại mau!”

Uy áp của núi Bất Chu khiến Thuỷ Kỳ Lân muốn quỳ rạp trên mặt đất. Hắn không phải Nguyên Hoàng cao ngạo cũng không phải Tổ Long nổi loạn, căn bản không hứng thú với danh xưng người đầu tiên lêи đỉиɦ núi Bất Chu.

Nhưng hắn lại không thể không theo tới. Tộc kỳ lân ở ngay dưới chân núi Bất Chu, bọn họ đã sớm coi xung quanh là tộc địa của mình.

Kỳ lân tộc bị Nguyên Hoàng và Tổ Long xâm nhập, nếu hắn không chạy theo ngăn cản chút, chuyện này truyền ra ngoài thì cái chức tộc trưởng của hắn thành trò cười mất.

Ai ngờ vừa nói ra lời này, Tổ Long lập tức châm chọc.

“Địa giới của kỳ lân? Ngươi đem lưng của Bàn Cổ chiếm làm của riêng? Kỳ lân tộc các ngươi xứng sao? Ta thấy ngươi lúc này chưa đi quá xa mau quay lại đi thôi, núi Bất Chu lên cao gió lớn lắm, coi chừng giật mất lưỡi ngươi đó!”

Nguyên Hoàng không thân với Tổ Long nhưng cũng không có giao tình gì với Thuỷ Kỳ Lân, ngay lập tức cười haha hùa theo.

“Đúng đó! Đúng đó!”

Đều là người có tên tuổi, đều là tộc trưởng, đều có tu vi Thái Ất Kim Tiên, Thuỷ Kỳ Lân không khỏi cũng có chút cao ngạo.

Giờ phút này bị cười nhạo như vậy hắn cũng thấy bực bội.

“Các ngươi đừng có càn rỡ! Tộc kỳ lân sinh ngay dưới chân núi Bất Chu, đâu thể để các ngươi làm càn như vậy!”

“Ta cứ làm càn đấy thì sao?”

Nguyên Hoàng cười lạnh.

“Nói lời vô nghĩa làm gì? Trong thiên địa tuy rằng có ngàn vạn sinh linh nhưng theo ta thấy chỉ có ba chúng ta có tu vi Thái Ất Kim Tiên, không bằng chúng ta nhân cơ hội này so tài một chút, xem ai mới là đệ nhất Hồng Hoang.”

Ánh mắt của Tổ Long và Thuỷ Kỳ Lân có chút lập loè, chúng sinh ra đã có tu vi Thái Ất Kim Tiên, đứng trên đỉnh muôn loài, bình thường cũng không có qua lại nhưng đã sớm muốn phân cao thấp.

Rốt cục ai mà chả thích làm người mạnh nhất.

Đây không chỉ là vinh quang cùng mặt mũi, đệ nhất Hồng Hoang sẽ đem lại nhiều vận may, phúc trạch cho tộc đàn.

Loại này thời điểm không thể lui, lui chính là nhận thua, ba người đều là người kiêu ngạo, ai cũng không cảm thấy chính mình sẽ thua.

Tổ Long: “Đang có ý này!”

Thủy Kỳ Lân: “Một khi đã như vậy, chúng ta liền so tài một lần.”

Thuỷ Kỳ Lân há miệng phun ra một con dấu lớn, đây là pháp bảo của hắn, Kỳ Lân ấn.

Kỳ Lân ấn vừa xuất hiện liền bay lêи đỉиɦ đầu hắn, đây là pháp bảo phòng ngự, có thể giúp hắn cản một chút uy áp từ núi Bất Chu. Trong nháy mắt, tốc độ của Thuỷ Kỳ Lân tăng lên, ngang hàng với Tổ Long.

Lông vũ của Nguyên Hoàng loé lên, đây cũng là pháp bảo của Nguyên Hoàng, Phượng Hoàng Kim Vũ, pháp bảo vừa xuất hiện cũng giúp ngăn cản một chút uy áp, tốc độ cũng nhanh hơn.

“Pháp bảo cộng sinh của các ngươi đều là bảo bối phòng ngự, tiếc là Long Châu của ta chỉ có thể tấn công, không thể phòng ngự.”

Tổ Long giả mù sa mưa mở miệng, lời còn chưa dứt, một viên Long Châu đã bay về phía Nguyên Hoàng.

Phượng Hoàng Kim Vũ chợt loé lên, mặc dù đã cản được một đòn nhưng cánh Nguyên Hoàng cũng bị nghiêng đi. Tổ Long vung đuôi, lập tức bay vụt qua.

“Hahaha, ta đã nhìn thấy đỉnh núi Bất Chu rồi, xem ra vị trí đệ nhất này là của ta rồi.”

“Đừng quên còn có ta!”

Thuỷ Kỳ Lân cũng không chịu thua, tốc độ cũng nhanh hơn một chút, hắn đem Kỳ Lân ấn ném vào đầu Tổ Long, tuy rằng Kỳ Lân ấn là pháp bảo phòng ngự, nhưng mà ném vào đầu thì cũng đau lắm.

Tổ Long lập tức né ra, đồng thời điều khiển Long Châu bay về phía Thuỷ Kỳ Lân.

Nguyên Hoàng có lợi thế tốc độ lập tức đuổi kịp Tổ Long, móng vuốt sắc nhọn chộp tới mắt rồng.

Nguyên Hoàng, Tổ Long cùng Thuỷ Kỳ Lân vừa chống lại uy áp của núi Bất Chu, vừa chạy vừa bay vừa đánh nhau, thật sự là gà bay chó sủa cũng không bằng, chỉ nhìn thôi mà vô cùng vui vẻ.

Cuối cùng vẫn là Nguyên Hoàng hơn một bậc.

Đối mặt với tấn công từ phía sau, nàng vung đuôi, mạnh mẽ cản lại, dù vẫn bị thương nhưng Nguyên Hoàng không bận tâm đến điều đó, đề khí lại, một đường vọt lêи đỉиɦ núi Bất Chu.

Gió trên đỉnh núi rất hung mãnh nhưng nơi đây lại nồng đậm linh khí. Khoé miệng Nguyên Hoàng vẫn đang rỉ máu nhưng nàng vô cùng cao hứng.

“Hahaha, ta thắng! Trên trời hay dưới đất, ta chính là người đầu tiên bước chân lêи đỉиɦ núi …”

Nguyên Hoàng còn chưa đắc ý nói xong bỗng dưng sững lại.

Chỉ thấy trên đỉnh núi Bất Chu là một mảnh rừng rậm, mây mù lượn lờ, một nữ tử mặc váy xanh đang ngồi trên một cành cây. Làn váy xanh cùng mái tóc dài đen nhánh khẽ bay bay theo gió.

Làn da nàng ấy mềm mại trắng nõn, mắt hạnh má đào, kỳ thực cũng là một mỹ nhân. Nhưng Hồng Hoang cũng không thiếu các loại mỹ nhân mỗi người một vẻ. Ngoại trừ Nguyên Hoàng còn có Tuyết Thố tộc, Thanh Khâu Hồ tộc, Ba Xà tộc, nữ tử không phải kiều mị, yêu diễm thì là thanh lãnh.

So ra thì dung mạo này cũng chỉ thường thường, chỉ là nàng có đôi mắt hạnh trong suốt rất thu hút.

Lúc này nàng đang ngồi trên thân cây, dùng đôi mắt hạnh kia nhìn chằm chằm Nguyên Hoàng.

“Người đầu tiên leo lêи đỉиɦ núi Bất Sơn?”

Ngữ khí nàng bình đạm nhưng Nguyên Hoàng nghe ra được ý tứ đùa giỡn.