Chương 2

4.

Mọi người đều đồn sai cả rồi.

Lưu Tam Cân đâu chỉ có một nhát gϊếŧ chết heo, chàng ta còn gϊếŧ cả người kia kìa.

Ta vừa lẻn được vào nhà của chàng thì liền thấy chàng ta lưu loát đem dao mổ lợn đặt lại trên bàn.

Nhìn người áo đen đang nằm trên mặt đất, ta chớp chớp mắt, trong đầu cực nhanh xuất hiện câu hỏi là làm thế nào để lịch sự rời khỏi hiện trường vụ án đây nhỉ.

Nhưng chưa kịp đợi ta suy nghĩ xong, một vật thể lạ đã bay đến đập trúng đầu, khiến ta hai mắt tối sầm, hôn mê bất tỉnh. Ta tuyệt đối không thể ngờ răng, ta thế mà có thể nằm ở trên giường của Lưu Tam Cân, mặc dù là đang bị trói. Lưu Tam Cân ngồi ở bên giường, đen mặt cọ dao mổ lợn.

Cảm giác như chỉ cần ta phát ra một tiếng thôi thì con dao kia có thể ngay tức khắc chặt đứt cổ của ta.

“Ai sai ngươi đến đây?”

Thanh âm của chàng hệt như con dao trong tay chàng ta vậy, đều mang theo sự lạnh lẽo.

Ta khẽ run rẩy, vội vàng phủi sạch quan hệ: “Là Ngưu Lang.”

Lưu Tam Cân lật mặt dao bên kia ra, tiếp tục mài dao trên đá, cứ mài mài. “Sai ngươi tới đây làm gì?”

Giọng nói kia giống như thể ngay lập tức dùng con dao trên tay kết liễu Ngưu Lang một đời bất phàm. Ta trước đó từng cứu nó một mạng, đây hẳn là lúc nó nên báo đáp ta rồi.

Ta nhìn con dao trong tay Lưu Tam Cân, run rẩy nói: “Nó nói, để cho ta trèo tường đến đây ngủ cùng chàng một giấc, ta thật sự… thật sự không phải là rất muốn ngủ…”

Cuối cùng, chúng ta cô nam quả nữ xuất hiện ở chuồng bò.

Lưu Tam Cân ngắm nhìn bốn phía, nhíu cặp lông mày rậm rạp: “Hắn đâu?”

Ta cũng nhíu hàng chân mày lá liễu của mình, vì tay bị trói ở sau lưng nên ta chỉ có thể hếch mặt về phía Ngưu Lang chép miệng: “Chỗ này.”

Ngưu Lang không hề ý thức được sự phản bội của ta, nó nhìn ta vui sướиɠ phì mũi một hơi.

“Hừ~”

Lưu Tam Cân nhìn thoáng qua Ngưu Lang, lại liếc mắt nhìn ta, mặt lạnh lùng lại ôm ta trở về.

5.

Ta và Lưu Tam Cân ngồi đối mặt nhau.

Nhìn thấy con dao mổ heo trong tay chàng, ta nháy nháy mắt.

“Muốn giở trò gian với ta?” Giọng của chàng vô cùng êm tai, nhưng đáng tiếc lại quá lạnh lùng.

Ta thừa nhận là từ nhỏ tới lớn việc ta không thể làm được, đó chính là nói dối.

Kia mà sao người này vừa liếc một cái đã nhìn ra vậy? Tay đang bị trói lúc này có chút tê, ta vừa cử động một chút, con dao kia đã kề sát ngay cổ: “Không phải, ca, tay tê… tê…” Ta rủ mắt nhìn xuống con dao kia, run cũng không dám run nữa. Lưu Tam Cân cũng không nghe ta giải thích.

“Ai sai ngươi đến?” Chàng nhìn ta.

Ta hít sâu một hơi, thẳng thắn sẽ được khoan không: “Là…tự ta. Xin hãy nghe ta giải thích, chuyện là như thế này….”

Ta nghiêng mắt liếc nhìn chàng.

Chàng một mặt tỏ vẻ muốn nhìn xem ta có thể đùa nghịch đến mức nào. Để không lộ ra cái hình tượng phong lưu, ta bắt đầu kể từ chuyện ác bá làm sao cướp ta từ nhà về làm vợ hắn. Vừa kể đến chuyện Ngưu Lang đại náo trong hôn lễ, con dao trong tay Lưu Tam Cân càng kề sát cổ ta hơn. Chàng không nói lấy một lời. Nhưng mà ta biết rõ, nhưng cần ta nói nhảm một câu nữa thôi thì ta sẽ cùng nằm trên đất với người áo đen kia.

“Chính là… ta thích chàng đó…”

Ta vội vàng nhắm mắt.

Không khí bỗng dưng ngưng đọng.

Một lát sau ta không nghe thấy được bất kỳ động tĩnh nào mới lặng lẽ mở một con mắt ra. Lưu Tam Cân sững sờ tại chỗ, trên mặt lộ ra vẻ mất tự nhiên.

Không thể nào! Không thể nào!

Ngoài cửa nhà chàng ngày ngày đều có nữ nhân trực chờ đó, không lẽ nào chàng ấy lại chưa ngủ cùng với người phụ nữ nào! Nghĩ như vậy, trong lòng ta nổi lên một tia thương hại chàng. Không biết có phải cái tia thương hại này nó lộ rõ quá không, khiến chàng ấy cảm nhận được sự thất bại của mình. Chàng trực tiếp ném ta ra ngoài. Ta nằm rạp trên mặt đất, giật giật tay với chân, ngẩng đầu nhìn chàng: “Ca, chàng cởi trói cho ta với được không?”

Nhưng đáp lại ta là một tiếng đóng sầm cửa.

6.

Từ cái hôm trước ta không khác gì một con sâu róm nhích từ đầu thôn về đến nhà, ta không ghé qua nhà Lưu Tam Cân nữa.

“Cũng không phải vấn đề về tôn nghiêm.”

Ta ngồi bên cạnh Ngưu Lang, “Chủ yếu là chàng ấy không có kinh nghiệm…. không có ý nghĩa.”

Ngưu Lang quay đầu đi chỗ khác.

Vừa nhìn là biết nó vẫn còn tức ta chuyện hôm trước phản bội nó. Ta đưa cỏ trong tay tới tận mồm của nó: “Ngưu Lang, tao lúc đó cũng là bất đắc dĩ. Chúng mình sống chết có nhau mà, ta nay mời mày ăn lẩu bò.”

Ngưu Lang lắc mình một cái, sau đó ngoan ngoan ăn cỏ trong tay ta.

Cuối cùng đêm đó ta cũng không có mời Ngưu Lang ăn lẩu bò được.

Bởi vì có người chui vào phòng của ta. Lần này Lưu Tam Cân không cầm con dao mổ lợn kia nữa, trong tay chàng cầm một thanh kiếm. Ta nhìn thấy máu trên thanh kiếm thì muốn hét lên, thanh kiếm kia lại kề sát ngay cổ ta. Lần này không giống như lần trước, tay Lưu Tam Cân đang run rẩy. Ta tập trung nhìn, trên cánh tay chàng đang thấm gì đó. Nếu như ta không nhìn nhầm, thì chắc hẳn là máu.

Bởi vì chàng mặc trang phục màu đen nên không thể nhìn ra được. “Bị thương rồi sao?”

Ta nhìn cái nơi bị ướt thành một mảng kia, không kiềm chế được vẻ mặt đắc thắng. Thanh kiếm run rẩy kia là sát tới cổ ta thêm một chút nữa.

“Ca ca, ca, ta đùa một chút thôi.”

Ta không dám động đậy gì nữa. Vì cho dù Lưu Tam Cân có bị thương thì vẫn có thể như cũ, có thể tiễn cái mạng nhỏ này của ta ra đi. “Đi tìm thuốc đến đây.”

Tiếng phát ra cảm giác có chút đuối sức, xem ra chàng bị thương không nhẹ, nói xong chàng thu kiếm. Ta lên tiếng, muốn hét lên gọi người đến.

“Được, ta cùng ngươi… ngủ một giấc.”

Thanh âm của chàng không được tự nhiên truyền đến từ phía sau ta. Cánh tay đang đặt trên khung cửa của ta ngưng lại, quay đầu nhìn chàng, mười phần nghiêm túc: “Một tháng.”

Buồn cười, xử nam đó, lần đầu tiên thôi thì quá lỗ rồi.

Lưu Tam Cân ghì chặt kiếm trên mặt đất, nghiến răng nghiến lợi: “Năm ngày.”

“Nửa tháng, không được trả giá.” Ta ra vẻ nhượng bộ.

Cả gian phòng chìm trong yên tĩnh một hồi.

Cuối cùng chàng nhắm mắt lại: “Nếu ngươi bước ra ngoài kêu người đến, ta liền gi_ết ngươi.”

Ta vui sướиɠ đáp ứng: “Đồng ý!”

7.

Ta không hiểu về y thuật, nhưng Lưu Tam Cân lại không cho gọi người tới, cuối cùng ta phải đến chỗ thầy thuốc ở đó mua thật nhiều dược liệu cầm máu.

Thầy thuốc cứ nhìn cái đống dược liệu đó, rồi lại nhìn ta.

Ta ho khan hai tiếng: “Là con bò nhà cháu sắp đẻ, cháu sợ nó xuất huyết nhiều.”

Vì cuộc sống hạnh phúc của ta mà đành uỷ khuất Ngưu Lang một chút vậy, dù gì nó cũng đâu cần đến thanh danh.

Chờ đến khi ta đem dược liệu trở về, Lưu Tam Cần đã ngã xuống trên giường của ta. Thế mà lại không hề sợ người lạ.

Ta muốn cởϊ qυầи áo bên ngoài của chàng ra để có thể nhìn rõ được vết thương.

Tay ta vừa đυ.ng vào áo thì đã bị chàng tóm lấy tay.

“Ta _tự mình làm.”

Ta lưu luyến không rời buông lỏng tay của mình: “A a a, được được.”

Lưu Tam Cân bị thương không nhẹ, trên người có đến mấy vết thương, đặc biệt là vết thương trên tay kia đặc biệt sâu đến mức có thể thấy cả xương.

Thời điểm ta đắp thuốc lên vết thương, chàng cũng không hề nhíu mày lấy một lần.

Quả là người đàn ông ta nhìn trúng mà.

“Ngưu Lang, cây khô sắp có mùa xuân rồi.”

Ta đưa cỏ đến bên miệng cho Ngư Lang.

Ngưu Lang nhìn ta, lại phì mũi về phía ta.

Ta ghét bỏ ném đóng cỏ dính cả đống nước mũi của nó, giải thích: “Mặc dù chàng ấy lần trước có trói ta lại, nhưng mà mày không có thấy được chàng ấy có tám múi đó. Không có chuyện gì mà tám múi không giải quyết được.”

Ngưu Lang nháy nháy mắt.

“Nếu có, thì thêm hai khối cơ ngực nữa.”

Ngưu Lang bắt đầu mặc cảm mà cúi đầu ăn cỏ.

Ta cho Ngưu Lang ăn xong trở về phòng, thì không thấy Lưu Tam Cân đâu nữa.

Mới chỉ có khoảng ba ngày mà chàng ấy lại có thể hoạt động bình thường trở lại rồi.

Dựa theo tốc độ này, vậy có phải là chẳng bao lâu nữa, chàng có thể lên giường với ta được rồi không?

Cảm động trời, đất, cảm động đến cả Ngưu Lang.