Chương 10: Phiên ngoại Lưu Tam Cân

1.

Ta chính là cung chủ của phái Vân Sơn, người trong giang hồ nghe đến đã sợ mất mật. Chỉ cần có thù lao đầy đủ, phái Vân Sơn đều có thể ám sát tất thảy.

Không có người nào mà phái Vân Sơn không thể gϊếŧ.

Nói đúng hơn, không có người nào mà ta không gϊếŧ được.

Thế nhưng lần này, mục tiêu ám sát lại là Thái tử đương triều. Lúc Thái tử ra bên ngoài vi hành thì bên người cũng có rất nhiều cao thủ. Ngoại trừ ta ra, ai trong phái Vân Sơn cũng không thể hoàn thành nhiệm vụ lần này. Ta vẫn luôn dùng cái thân phận thợ mổ lợn này, bởi vì mùi máu tươi của lợn cùng máu người sẽ không để người ta nghi ngờ, giảm thiểu được các phiền toái không cần thiết. Nơi gọi là Thôn Bạch Vân này rất nhỏ, cảm giác tồn tại rất thấp, cách Bạch thành cũng rất gần. Không bao lâu nữa, Thái tử sẽ đến Bạch thành, thôn Bạch Vân chính là nơi ẩn thân tốt nhất.

Chỉ là không ngờ tới ta vừa đến không lâu, đã có một tên du côn tới gây chuyện. Nếu như không phải hắn cố chấp đòi đυ.ng vào đao của ta, ta cũng sẽ không gϊếŧ hắn.

Ngẫm lại thì thanh danh tên du côn này trong thôn cũng tệ hại vô cùng, hắn chết mà không một ai báo quan cả.

Từ miệng người trong thôn, ta còn mơ hồ nghe ra được họ nói ta vì dân trừ hại mà đến đây.

Như vậy thật tốt.

Nếu không phải thê tử của tên du côn đó tự tìm tới cửa, ta cũng không để việc này trong lòng.

Người con gái đó dáng dấp như hoa sen mới nở, quả là một tướng mạo khiến người xem thư thái hiếm gặp.

Ta cứ cho rằng nàng đến để trả thù, còn cảm thấy nếu nàng chết dưới đao của ta thì thật không thể tiếc được.

Lại không ngờ rằng nàng lại đưa ra mấy tờ ngân phiếu, run rẩy nói: “Tiền này là để cảm ơn chàng trở thành nam nhân của ta.”



Ta làm nam nhân của nàng lúc nào?

Đã sớm nghe danh quả phụ ở thôn Bạch Vân phong lưu, không ngờ có ngày ta lại gặp được.

2.

Ngay khi ta vừa hạ đao chém một tên làm phản trong phái thì liền nghe được một tiếng vang ầm ầm. Từ trên tường nhảy xuống tạo ra một tiếng động vô cùng lớn, tuyệt đối là một người không có công phu gì.

Ta giương mắt nhìn thử, lại là thê tử của tên du côn kia.

Nghe nói tên gọi là Bạch Hoa Nhi.

Tên này có thật rất xứng với nàng.

Thế nhưng ta giờ một hào một đồng cũng không dám đánh cược, tình nguyện thà gϊếŧ lầm một nghìn người cũng không thể bỏ sót một người. Nếu nàng đã sớm mai phục ở thôn Bạch Vân này, vậy thì phải sớm loại bỏ thôi.

Sự thật chứng minh nàng không có như vậy, đầu óc còn có hơi chút vấn đề.

Ta thật sự chưa bao giờ gặp người nào vô sỉ đến như vậy.

Nhưng ta cũng không ngờ rằng cũng có một ngày ta có chuyện phải nhờ cậy nàng. Ta bị cảnh vệ của Thái tử làm cho bị thương không nhẹ, ta có thể trở về phòng mình hay không còn chưa nói chắc được, còn có thể lúc trở về phòng bị người ta phát hiện. Thế mà ta lại nghe được giọng của Bạch Hoa Nhi.

Nàng cùng con bò kia của nàng đang mắng ta.

Ta không nghĩ nhiều liên đi vào trong phòng của nàng.

Người trong giang hồ không câu nệ tiểu tiết, cùng làm thì ngủ một giấc thôi đó mà.

Lại không ngờ rằng nữ nhân này không dễ đối phó.

“Nửa tháng, không được trả giá.” Tay của nàng đặt trên khung cửa, làm bộ muốn mở ra.

Tính toán.Đại trượng phu co được dãn được.

Ta đáp ứng điều kiện của náng, sau đó nàng cười đến loá mắt.

Ta đã nghĩ đến vô số loại khả năng. Nếu như nàng ý độ, sau khi ta đáp ứng điều kiện của nàng xong thì vẫn có thể kêu người của quan phủ đến. Thế nhưng nàng không có, ai cũng không mang về, mà lại mang về một đống thuốc. Ta đã gặp nhiều kẻ lừa đảo, người trong phái bất cứ lúc nào cũng có thể tạo phản. Nàng như vậy khiến ta cảm thấy không quen.

3.

Lúc Hoa Nhi duyên dáng bước đến cửa nhà của ta, tim ta hẫng mất vài nhịp. Đã nhiều năm như vậy, ta đã trải qua một thời gian dài chỉ có đao kiếm đổ máu, chưa bao giờ tiếp xúc với nữ nhân như vậy. Nàng nhẹ nhàng bước đến, hỏi ta: “Chàng đừng nói là không nhớ gì nữa đó nha?”

Ta nói lời giữ lấy lời.

Nhưng lần đầu tiên quả thật có chút mất mặt.

Ta luyện võ nhiều năm như vậy chưa từng nghĩ có lúc mình lại vô năng thế này.

Không ngờ đến tên tiểu yêu tinh kia lại tiếp tục xông tới.

Do đó ta muốn xông lên rửa sạch mối nhục này.

Cảm giác này thật là khó nói. Nhớ đến trong phái có không ít người đều bại dưới tay nữ nhân, lúc ấy cảm thấy thật vô lý, bây giờ lại dường như có thể cảm nhận được.

Cảm giác dịu dàng này quả nhiên không ai có thể thoát khỏi được. Sau khi xong chuyện, Hoa Nhi ngủ thϊếp bên người ta, ta nhẹ nhàng mở cửa sổ, ánh tráng liền chiếu lên gương mặt yên tĩnh của nàng. Bỗng dưng nàng nhíu chặt đôi mày thanh tú của mình, trong miệng lầm bầm: “Cha, không phải như vậy.”

Bộ dáng uỷ khuất như muốn khóc: “Con cùng hắn ta không có quan hệ, cha tin con đi mà.”

Nói xong thì liền khóc. Ta thở dài một tiếng, lau đi giọt nước mắt trên gương mặt nàng.

Quả nhiên nữ nhân khá là phiền toái. Vài ngày nữa lại đến ngày tốt để ám sát Thái tử.

Không ngoài dự liệu, ta lại bị thương. Lần này không giống, rõ ràng ta qua đi ngang qua nhà Hoa Nhi nhưng lại không bước vào. Nếu như ta lại đi vào, sẽ làm hại đến nàng, cơ thể mềm mỏng kia làm sao mà chịu được chứ. Nhưng ta lại không ngờ nàng xuất hiện trong nhà của ta.

Ta lại nợ nàng thêm một lần.

4.

Người trong thôn đều bình phẩm không tốt về Bạch Hoa Nhi.

Ta biết.

Nhưng ta không cảm thấy thế.

Nàng rất tốt.

Nhìn xem bộ dạng nàng vội vã chạy về, tranh thủ đóng cửa lại, sau đó đem thuốc giấu dưới gầm giường. Ta liền biết nàng đã nghe phong thanh được gì đó rồi. Nhưng mà nàng không có chạy đi, mà lại bắt đầu cởϊ qυầи áo.

Áo ngoài bị nàng ném trên mặt đất, động tác vừa vội vàng vừa vụng về.

“Ta còn đang bị thương đó.” Kỳ lạ lúc này mà ta vẫn còn tâm tư trêu chọc nàng. Nàng trưng ta một cái rồi sau đó kéo kéo quần áo xuống, sau đó úp sấp trên người ta.

Nàng dùng thanh danh vốn đã không tốt để yểm trợ cho ta.

Nhưng nam nhân ngoài cửa kia đều nhìn nàng ấy, mắt đều dán lên cơ thể nàng.

Ta lấy chăn bọc kín nàng lại rồi, trong lòng bỗng dưng có một cảm giác muốn khoét hết mắt những người ngoài cửa.

Người trong thôn nói càng ngày càng khó nghe.

Thật nhiều lời đã truyền đến tai của ta, đều là nói xấu nàng ấy.

Là ta có lỗi với nàng.

Nhưng ta lại không có cách nào cưới nàng về.

Đằng sau ta còn có cả một phái Văn Sơn, còn có Thái tử vẫn chưa gϊếŧ được.

Ta không thể cưới nàng được.

Ta là một sát thủ máu lạnh.

Sau khi gặp được nàng, dường như không còn máu lạnh nữa.

Âm Âm nói với ta như vậy, nói ta thay đổi rồi.

Con mắt ta lúc nhìn Bạch Hoa Nhi dương như hiện lên một tia sáng. Em ấy nói việc này đối với ta không phải là chuyện xấu, nhưng đối với phái Vân Sơn là chuyện đại kỵ.

Phải.

Cho nên ta phải suy nghĩ cách làm thế nào để không thể biến thành chuyện xấu của phái Vân Sơn. Âm Âm lần này tới chính là muốn ta về phái để xử lý một chút chuyện, vừa hay ta có thể suy nghĩ thật kỹ. Chỉ có điều Bạch Hoa Nhi hình như không vui lắm.

Chờ ta về dỗ nàng ấy sau.

5.

Ta đã sắp xếp xong xuôi. Chờ sau khi ta gϊếŧ Thái tử xong, đem toàn bộ việc trong phái bàn giao lại thì ta có thể đến thôn Bạch Vân ở bên Hoa Nhi rồi. Thế nhưng nàng ấy lại nói với ta, nàng muốn gả cho Cố Đại Lang.

Nàng nói nhà Cố Đại Lang mấy đời là hộ nhà nông lớn, giàu có an ổn.

Nàng nói vô cùng hợp lý.

Dù sao thì so với một tên gϊếŧ người như ta tốt hơn nhiều.

Lúc ta đâm thanh kiếm kia xuyên qua tim của Thái tử liền suy nghĩ, nếu như nàng muốn gả cho Cố Đại Lang, ta nhất định cũng phải chuẩn bị cho nàng một phần quà cưới thật lớn.

Ta hơi chút thất thần, bị cảnh vệ đằng sau bắt được.

Chưa cần thanh kiếm của hắn đâm vào người ta, ta đã biết được trên đó có kịch độc.

Làm sao bây giờ?

Ta không chờ được đến lúc nàng xuất giá rồi.

Ta không ngờ tới vậy mà mình vẫn còn sống, càng không ngờ khi tỉnh dậy, người đầu tiên ta nhìn thấy chính là người ta vẫn luôn tâm tâm niệm niệm.

Hai mắt nàng đỏ bừng, khóc đến sưng hết cả lên.

Ta cẩn thận ôm nàng trong lòng ngực, sợ đây chỉ là một giấc mờ.

“Nàng một mình đấy hả?”

Đường xa như vậy, lại nguy hiểm như vậy, sao nàng ấy tới đây được? Lỡ có gì không may xảy ra thì làm sao giờ?

“Cùng lắm thì chết thôi, ta chết rồi chàng có thể cưới nữ nhân kia, chàng không vui sao?”

Nàng hung hăng cắn lên vai ta một cái, để cho ta biết rõ đây không phải mơ.

Ta làm gì muốn cưới ai.

Ta sẽ chỉ cưới nàng mà thôi.

6.

Ta muốn cưới chính là Bạch Hoa Nhi.

Muốn dùng nghi thức long trọng nhất, để nói cho tất cả mọi người, nàng xứng đáng. Cha mẹ của Hoa Nhi lúc nhìn thấy tiền sính lễ ta đưa thì sững sờ, cuối cùng lộ ra vẻ lúng túng.

Cha nàng nhìn một chút tiền sính lễ, rồi lại nhìn ta một chút: “Nó là một quả phụ.”

Ta nhìn ông: “Nàng chính là Bạch Hoa Nhi.”

Bỗng dưng mẹ nàng nhỏ giọng khóc thút thít.

Cha nàng đẩy phần tiền sính lễ trở về: “Đối tốt với nó”

Ta từ nhỏ không cha không mẹ, không hiểu được tâm trạng của bọn họ, nhưng ta biết Hoa Nhi muốn bọn họ tiễn nàng xuất giá.

Chỉ cần bọn họ đồng ý đưa nàng xuất giá là được.

Bà mối nói mấy ngày trước đại hôn, tân lang tân nương không thể gặp mặt, càng không thể tiếp xúc da thịt.

Ta nhịn đến đêm động phòng.

Trên giường là tấm trải mà ta đã cầu một lão nhân phúc thọ song toàn đến trải, bên cạnh táo, sinh, quế, tử cái gì cũng không thiếu.

Nên hỷ đốt một đêm cũng không hề tắt.

Bạch Hoa Nhi buổi sáng hai mắt sáng lên, nàng nói: “Chàng biết không? Chỉ cần nến đốt cả đêm mà không tắt, thì hai người sẽ thiên trường địa cửu, ân ân ái ái đó.”

Ta biết.

Thế nên nến hỷ là do ta tự mình làm.

(Hoàn)