Chương 2: Xuyên qua, đấu với ta, không có cửa đâu !

Đau ! Hai chữ thôi: Cực đau !

Thiên Tuyết nhăn mặt cắn răng cố gắng mở mắt. Đập vào mắt mình là bóng dáng một nam một nữ. Thân ảnh nam tử hình như thấy nàng mở mắt, vậy mà hắn lại lạnh lùng thốt lên "Nếu không phải vì ngươi từng hầu hạ ta và Lạc Nhi khuyên can thì ta đã gϊếŧ ngươi rồi. Nhớ lấy: "ĐỪNG BAO GIỜ ĐỘNG VÀO LẠC NHI !" 7 chữ cuối cùng như rít ra từ kẽ răng hắn vây, làm cho ngực nàng ẩn ẩn đau. Quan trọng là câu nói này nghe quen quen, a, không nghĩ được...

Sáng sớm, bầu trời trong xanh với từng gợn mây chậm chạp trôi. Không khí trong lành, thỉnh thoảng lại có vài cơn gió nhẹ thôi qua mang theo mùi hương của buổi sớm thanh mát.

"A...Khát..." Thiên Tuyết khàn khàn mở miệng mấp máy môi. Nàng khát a, nước ở đây vậy ? Bỗng có một chén nước đến tay Thiên Tuyết, nàng run run nhận lấy chén nước rồi khó khăn ngồi dậy uống.

Khi Thiên Tuyết đã tỉnh táo hơn rồi thì có một giọng nói truyền vào tai nàng:"Nha đầu, ngươi tỉnh rồi thì ăn bát cháo bên cạnh rồi tí nữa ta sẽ mang thuốc vô." Rồi một bóng xám chạy ra ngoài làm nàng không thấy rõ mặt.

Nhưng nàng phải làm rõ mọi việc đã. Đầu tiên là nàng có thể chắc chắn là nàng đã chết vì điện giật rồi. Có lẽ bây giờ khuôn mặt nàng đang ngồi sau nải chuối ngắm gà khỏa thân rồi. Nàng cũng không lo lắng về ba mẹ nuôi, dù khá buồn khi họ phải kẻ đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh nhưng may còn có anh hai, với cả họ cũng có tiền bảo hiểm của mình. Quan trọng là nàng đang ở đâu a. Lúc đó đầu mình còn cảm thấy đau thì chắc chắn không phải mơ, chẳng lẽ nàng xuyên qua. Dù cũng từng mơ ước nhưng nàng chỉ mơ thôi, không ngờ điều này lại rơi trên đầu mình a.

Vậy mình xuyên đi đâu đây ? Thiên Tuyết nhìn xung quanh rồi đoán rằng nàng chắc đã xuyên về thời xưa rồi. Nàng nhớ câu nói đầu tiên mình nghe được khá quen, còn bóng dáng nam nhân, nữ nhân, Lạc Nhi...-Thiên Tuyết miên man suy nghĩ. Đây chẳng phải là câu nói của Thượng Quan Vô Hàn - Tam vương gia, một nam chủ trong câu chuyện máu chó nàng đọc lúc trước đây sao. Thật là con mẹ nó điên rồi, xuyên chỗ nào không xuyên lại xuyên vào đúng thân thế của Vương Thiên Tuyết, nữ phụ vật hy sinh trùng tên với nàng hay sao - Thiên Tuyết tức giận lôi 18 đời tổ tông nhà tác giả ra hảo hảo hỏi thăm vài lần.

Đang buồn bực thì cửa căn phòng nàng đang nằm mở ra, có một bóng dáng vọt vào, đằng sau là ông lão áo xám khi nãy. Thân ảnh vọt vào khi nãy dừng lại trước giường rồi chăm chú nhìn Thiên Tuyết "Oa...nha đầu, ngươi thật đẹp mắt nha." Thiên Tuyết mặt đầy hắc tuyến nhìn lên, đập vào mắt nàng là một ông lão tóc bạc với khuôn mặt tròn trịa mịn mịn chẳng khác lão ngoan đồng Chu Bá Thông trong Thần Điêu Đại Hiệp là bao.

Phía sau là ông lão áo xám làm nàng liên tưởng đến những cao nhân ẩn dật trên phim kiếm hiệp. Nàng chưa kịp phản ứng thì ông lão giống Chu Bá Thông kia lại tuôn ra một tràng câu hỏi "Nha đầu, ngươi tên là gì vậy ? Phụ mẫu ngươi là ai ? Thôi, có nói chắc ta cũng không biết. Sao ngươi lại mất hết võ công ? Chậc chậc...ai làm tổn thương nội lực của ngươi vậy, người này thân thủ cũng không tệ...." làm Thiên Tuyết đau đầu.

Cuối cùng Thiên Tuyết nhíu mày phun ra một câu "Lão ngoan đồng, ngươi nói nhiều quá, có khát không ? Ta thấy nước miếng ngươi văng hết căn phòng này rồi." làm lão bất động tại chỗ. Ông lão áo xám cũng không nhìn được mà mím môi ngăn tiếng cười.

Cuối cùng lão ngoan đồng thổi râu tức giận hét "Nha đầu, nước miếng của ta văng ra ngoài bao giờ!? Ngươi oan uổng !" Thiên Tuyết cũng bật lại "Hừ, ai oan uổng ai. Đang yên lành ngươi bỗng dưng đạp cửa nhảy vào, còn lớn tiếng với ta, làm tâm hồn và thể xác của ta bị tổn thương, ngươi phải bồi thường !!!" sau nàng còn không quên làm bộ dáng tiểu tức phụ bị oan uổng mà đòi công đạo.

Ông lão thổi râu phù phù chỉ vào nàng, nói không nên lời "Ngươi...Ngươi...!!" Há há, xem ngươi đối lại như thế nào, ở hiện đại nếu không phải ta lười thì ta đã là một nhà hùng biện nổi tiếng rồi. Cãi lí với ta, không có cửa đâu.