Thiên Tuyết nhăn mặt, cảm nhận tay có chút đau mà giọng nói trở nên hơi khó chịu :
- Này….tên…à công tử, ngươi nắm tay ta chặt quá đấy.
Mạc Tư Âm từ lúc nhìn thấy ấn ký ngọn lửa trên tay Thiên Tuyết thì như chìm trong mơ hồ, chỉ khi nghe thấy giọng nói của nàng mới giật mình, vội vàng thả tay ra. Lúc nhìn thấy vệt đỏ hằn lên tay nàng cực nổi bật thì hơi ngạc nhiên, vội vàng nói xin lỗi :
- Xin…xin lỗi cô nương. Là lúc nãy tại hạ có phần thất lễ, nếu có việc gì mong cô nương bỏ quá cho.
Lúc này Thiên Tuyết mới ngẩng đầu lên, nhìn thấy rõ được người nam nhân lạ mặt trước mắt. Đập vào mắt nàng là một mỹ thiếu nam theo đúng hình tượng anh chàng nhà bên mà già trẻ lớn bé tất cả mọi lứa tuổi đều thích được.
Khuôn mặt hắn không góc cạnh mang nét lạnh lùng, ngạo nghễ, ghi dấu ấn rất rõ như của tên mặt băng Lãnh Ngạo kia, cũng không mang nét tuấn tú, đầy sức sống có gì đó nông nổi như của tiểu Mặc Mặc. Khuôn mặt hắn như được khắc từ bạch ngọc rồi để ra ngoài ánh nắng, mang một nét ấm áp, làm người khác muốn lại gần….Ừm….đó gọi là cái gì soái ca thì phải.
Nhưng hình như mỹ nam này hơi yếu, nàng không có cảm nhận được nội lực của hắn, cũng thấy được hắn không giỏi võ công qua bước đí, tốt lắm thì chắc hắn có chút võ phòng thân à, chậc, cái này mang về chỉ để trong nhà thôi, nhưng thế cũng đỡ lo, hắc hắc.
Trong lúc Thiên Tuyết quan sát cùng suy nghĩ xấu xa thì bên này Mạc Tư Âm cũng quan sát lại nàng. Trái với vẻ mặt không có việc gì của Thiên Tuyết thì hắn lại có chút xúc động. Nàng thật đẹp, giống như một vị tiên nữ mà hắn từng tưởng tượng ra khi đánh đàn, nhưng đặc biệt là nàng có chút gì đó giống với Thánh nữ trong bức tranh ở Liên phòng.
Nhìn khuôn mặt hoàn mĩ đến từng chi tiết cùng đôi mắt linh động đảo qua đảo lại như đang suy nghĩ khi nhìn hắn mà hắn có chút không được tự nhiên. Dù đã quen với những ánh mắt nhìn mình nhưng hắn vẫn hơi không yên trước ánh mắt chăm chú của nàng. Hắn nghĩ….nếu nàng chắc chắn là người đó, thì hắn sẽ không phản đối sự sắp đặt của trưởng bối.
Trong lúc Mạc Tư Âm ngẩn ngơ suy nghĩ thì Thiên Tuyết và Ngôn Tử Mặc đã có một cuộc trao đổi ánh mắt rất….
"Này, tiểu Mặc Mặc, đệ có quen hắn ?"
"Không có."
"Đệ nhớ lại xem. Có khi nào hắn là nam kỹ mà đệ từng gặp ở thanh lâu ?"
"….." Ngôn Tử Mặc triệt để im lặng, quay đi chỗ khác để tránh không tức giận mà thổ huyết.
Thấy Ngôn Tử Mặc không thèm nhìn mình, nam nhân lạ mặt thì trưng ra vẻ mặt như lạc vào chín tầng mây, Thiên Tuyết cảm thấy bi ai cho số phận của mình.
Sống ở thế kỉ 21 là thế, dù có đi ra ngoài cũng không ai để ý, không bị xe tông, không bị hết tiền,….vậy mà vừa mới xuyên vô đây, ngay mở đầu đã bị một cước đánh bất tỉnh, thức dậy thì phải sống khổ cực, nấu ăn, làm việc nhà cho hai vị sư phụ "tuổi già sức yếu", suốt ngày ăn bơ với tên đệ đệ đáng ghét….Tác giả, cỗ nãi nãi hận bà !
Thiên Tuyết đã bùng nổ, đối tượng trút giận sẽ là ai ?
Đối tượng 1 : Ngôn Tử Mặc:loại, nàng không thể hứng chịu hậu quả.
Đối tượng 2 : Bàn ghế, đồ dùng: loại, nàng không thể trả tiền bồi thương được, ai biểu nàng nghèo quá.
Đối tượng 3 : nam nhân lạ mặt đang ngây ngốc:chọn, hắn nhìn hiền hiền, muốn đạp hắn.
Vậy là Mạc Tư Âm đang ngẩn ngơ kia không biết rằng mình sắp phải chịu một cơn giận oan. Chỉ thấy Thiên Tuyết đứng bật dậy, tiến đến gần hắn, tay phải nắm chặt lại.
Đến cả Ngôn Tử Mặc cũng dừng việc ngắm mèo, quay lại nhìn hắn với ánh mắt thương cảm. Thiên Tuyết giơ tay lên, lúc này Mạc Tư Âm cảm thấy như có một lực mạnh mẽ sắp hướng tới hắn trong mấy giây nữa, hắn dự cảm là mình sẽ phải bay một vòng.
Lúc nắm đấm của Thiên Tuyết chỉ còn cách Mạc Tư Âm một đốt ngón tay, có một bàn tay cản lại nắm đấm của nàng, tất cả im lặng trong lúc đó.