Chương 48: Ảnh vệ bị đâm

Nói thật chứ tiểu công nhà khác làm gì có kiểu cứ mãi ỡm ờ giữa trung, tra, trung, tra (*) vô hạn tuần hoàn như hắn. Mang tên Cao Chính Hàm thì cứ nghĩ bản thân là hàm sin. Cái tính rảnh rỗi sinh nông nổi này liệu có khá lên được không?

(*) “trung” trong “trung khuyển”, “tra” trong “tra công”

Hắn làm như vậy, không cẩn thận một cái là Chiến Bạch phải thủ tiết ngay, vậy cũng quên đi, cùng lắm thì chúng ta góp tiền tìm cho y một em gái hệ trị thương (*) để chăm sóc sức khoẻ.

(*) cái này nếu bạn nào hay đọc võng du hay chơi game online sẽ hiểu rất rõ, chính là các môn phái có nhiệm vụ chuyên buff máu hay trị thương trong đoàn đội, hay thấy nhất là phái Nga My đó

Vấn đề là gần đây Lương nhị hóa đã biết ngoan hơn rồi, đem tất cả đống xuân cung đồ đều đổi thành đủ loại tiểu thuyết, bất hạnh thay trong đó chỉ cần kết cục BE thì đều là đủ loại nội dung trung nhị (*) đến chết như “Mười năm sau, trúc xanh xào xạc, mưa lạnh tháng tư, ai kia hoài niệm ngày đó chạy nhảy dưới ánh chiều tà, đó là thanh xuân đã đi qua cuộc đời hai người bọn họ, rồi mỉm cười, kết thúc… Năm mươi năm sau, trúc xanh xào xạc, mưa lạnh tháng tư, ai đó hoài niệm ngày ấy chạy nhảy dưới ánh chiều tà, đó là thanh xuân đã đi qua cuộc đời hai người bọn họ, rồi mỉm cười, hết…”, đáng sợ nhất chính là có một quyển còn viết “Trên mũi kiếm dính máu mấy ngàn người, y ngẩng đầu, cảm nhận mưa bụi chảy xuống hai gò má, nở nụ cười ấm áp đầu tiên kể từ khi người kia chết. Nhìn đi, người ấy cũng đã không còn nữa, các ngươi còn sống làm gì chứ?” —— Những tác phẩm văn học ưu tú này nâng cao khả năng giả ngu của Chiến Bạch tới cực điểm. Ta rất lo lắng, rằng cuối cùng y sẽ kéo bản thân hoặc cả thế giới này bồi táng cùng Lương nhị hóa; từ đó cứ hùng dũng tiến bước trên con đường Ma Vương quân lâm thế gian (đứng đầu thế giới), hát vang bài ca Lucifer – Chiến – Trung nhị – Bạch a.

(*) Trung nhị (中二) Xuất phát từ cụm từ “bệnh trung nhị” (gọi là chứng mồng hai) là tục ngữ của người Nhật Bản – chỉ sơ trung năm hai (tương đương với lớp 8 bên mình), thanh thiếu niên ý thức về cái tôi quá lớn đặc biệt là trong lời nói và hành động, tự tưởng coi mình là trung tâm. Mặc dù gọi là “bệnh” nhưng nó không cần thiết phải chữa, y học cũng không cho vào “bệnh tật”. Ở Việt Nam, “bệnh trung nhị” có tên gọi khác là “bệnh tuổi dậy thì”. (satoshibelieve.wordpress.com)

Nhìn thấu lo âu tiều tụy của ta, Lô Định Vân mặt gỗ nhìn vào mặt nạ ta, sau khi băn khoăn xong, tầm mắt liền dừng ở ba chữ “Của nhà ta “, giống như muốn cẩn thận nghiên cứu mà nhìn thật lâu: “Ngươi và người tên Chiến Bạch kia quan hệ rất tốt, có phải không?”

Không đợi ta trả lời, y lại hỏi: “Ngươi thích chủ tử nhà ngươi, có phải không?”

Hỏi cái này để làm gì?

Ta nhất thời không kịp phản ứng, chỉ vừa do dự như vậy, Lô Định Vân như đã hiểu được gì đó, mày hơi nhọn lên, khóe miệng lộ ra một nụ cười thương hại, lắc lắc đầu thản nhiên nói: “Ngươi không cần lo lắng cho Lương Văn Hạo, bởi vì ngươi còn phải đáng thương đáng tiếc hơn so với hắn nhiều lắm. Hai đầu khó xử, ngươi kẹp ở giữa biết chọn cái nào đây? Có điều ta khuyên ngươi đừng có ôm ảo tưởng đối với vị chủ tử kia của ngươi, có thể bức ngươi đến hoàn cảnh này, đã nói lên hắn căn bản là không quan tâm đến ngươi.”

Ta: …

Chiều hướng hình như có chút không đúng a. Thanh niên mù đường đến cái nơi to bằng lòng bàn tay cũng có thể lạc được, chẳng lẽ là định làm ngọn hải đăng soi rọi trên con đường nhân sinh của ta sao? Thể loại CMN nguy hiểm thế này sẽ bị dìm xuống cống đó biết không!

Còn có thể vui vẻ mà chơi với nhau được nữa không? Ta gian nan mở miệng, cứng rắn dời đi đề tài: “Ta muốn về Vương phủ phục mệnh… Việc này ta cũng sẽ hỏi chủ tử rõ ràng.”

“Hỏi rõ ràng? A… Tuy rằng không thấy được vẻ mặt của ngươi, nhưng ta đã khi nào nghe thấy giọng điệu như vậy của ngươi?” Khuôn mặt trắng bệch đến gần như trong suốt của Lô Định Vân mang theo thần sắc hàm xúc nói không nên lời nào đó, yên lặng nhìn ta, trào phúng một lúc lâu, chậm rãi nhẹ giọng nói: “Tất cả đều giấu ở trong lòng như ngươi… Ngươi đã đeo lên mặt một chiếc mặt nạ, hà tất trong lòng lại đeo lên một bộ nữa? Ngươi bức chính mình như vậy, sớm muộn gì cũng sẽ có một ngày phát điên.”

Đậu má, ta là trời sinh có khí tràng khổ bức hay sao thế? Một tên hai tên đều não bổ (ảo tượng, tưởng tượng thái quá) ta đang chịu khổ, nội tâm tang thương a, ngươi nói coi đám người sao Hỏa xuất chúng các ngươi lúc giả bộ có thể đừng đội cho ta cái mũ ngu ngốc được không!

Ta rất có nguyên tắc mà kiên trì chỉnh lời y cho đúng: “Sẽ không điên.”

“Chỉ hy vọng như thế.” Lô Định Vân nhắm mắt lại, xoay người rời đi không hề quay đầu lại, chỉ phiêu dật lưu lại một câu: ” Ngươi ngày nào đó không chịu đựng được, cứ tới tìm ta.”

Ta mặt than mặt đứng tại chỗ, yên lặng không biết nói gì nhìn theo Lô Định Vân chậm rãi đi xa.

Lô Hải nhanh chóng tìm một chiếc ô trên từ trên mã xa, chạy chậm đuổi theo, thật cẩn thận giúp y che thái dương, nhíu mày, bộ dáng muốn nói lại thôi.

Ta nghĩ hắn có thể là đang lo lắng Lô Định Vân sầu lo quá nặng, chuẩn bị khuyên nhủ vài câu; cũng có có thể là muốn nói với thiếu gia nhà mình, bọn họ đã đi nhầm hướng rồi, con đường đó có phải không hướng về Lô phủ, mà là thông đến một con phố chuyên hành nghề gì đó nổi tiếng của Ninh An hay không…

Y đi rồi, ta cũng nên chuẩn bị trở về Tấn Vương phủ. Ta tin Tấn Vương làm vậy đều có mưu kế của mình, hắn tuy rằng hay hãm hại, nhưng cho tới bây giờ chỉ hại đối thủ, không hại đội hữu, chút cơ trí này nhân dân quần chúng đều biết, nhưng ta cảm thấy hắn vẫn phải giải thích một chút về mọi chuyện kế tiếp sẽ phát triển như thế nào, những lời này, ta cần phải thay Chiến Bạch tới hỏi.

Từ cửa ngầm đi vào trong phủ, ta vốn tưởng rằng vào thời điểm bất thường này Tấn Vương có lẽ là đang xử lý công vụ, nhấc chân liền định trực tiếp, không nghĩ tới lại bị người ngăn lại.

“Chiến Huyền đại nhân, sao ngươi lại ở chỗ này?”

Ta nhíu mày nhìn sang Mộ Dung Cẩu Đản không biết từ góc nào chui ra, phát hiện sự kinh ngạc trong mắt hắn không giống như là giả bộ, liền hỏi ngược lại: “Có ý gì?”

Mộ Dung Cẩu Đản vẫn do dự một phen nói: “Chủ tử phân phó xuống dưới, kêu ngươi cùng Chiến Bạch đều ở lại Phần Châu. Quân Mặc Thanh cũng thật sự là thần thông quảng đại, vậy mà có thể giấu diếm được ám ảnh chúng ta, vẫn cứ để ngươi xen lẫn trong đội ngũ đưa trở về, rốt cuộc là muốn làm cái gì…”

Làm một nhân tài đánh nhau chuyên nghiệp tứ chi phát triển, IQ khiếm khuyết, mấy chuyện quanh quanh quẩn quẩn của bọn họ ta đều không hề tham dự vào, hơn nữa tâm tư của Quân Mặc Thanh ta cũng lười đoán, không để ý tới hắn độc thoại, nói thẳng: “Chủ tử hiện nay đang ở nơi nào?”

Mộ Dung Cẩu Đản bị khí lạnh của ta đông cứng, ngây ngốc mở miệng: “Hoa Thanh Các.”

Ta xoay người đang định đi, Mộ Dung Cẩu Đản phục hồi lại tinh thần, phi lên một cái giữ chặt lấy ta, kiên định nói: “Ngươi không thể đi, hôm qua chủ tử mời Lô Thạch đến phủ bàn chuyện, Lô Thạch không tới, chủ tử tự rót tự uống cả một buổi tối, hiện vẫn đang ngủ.”

Ta quét mắt nhìn hắn một cái, lạnh lùng nói: “Buông ra.”

Mộ Dung Cẩu Đản không nghe không bỏ qua nắm chặt lấy ống tay áo ta: “Không buông!”

“Buông ra.”

“Không buông!”

Ta yên lặng nhìn hắn một hồi, thầm vận nội lực, bàn tay vừa lật liền thành một kích, hai mắt Mộ Dung Cẩu Đản hơi trừng lớn, thân hình vừa lui lại, chưởng phong hơi

xẹt qua chóp mũi hắn, đánh vào một thân cây hương chương phía sau, thân cây theo đó gãy đoạn.

Động tĩnh quá lớn, không đến một chén trà nhỏ, liền có ba, bốn hắc y nhân xuất hiện ở chung quanh, không phải là ảnh vệ, mà là ám ảnh, vây quanh ta và Mộ Dung Cẩu Đản vào giữa.

Vẻ mặt Mộ Dung Cẩu Đản nghiêm túc: “Nhanh, thừa dịp tên hỗn đản Chiến Xích vẫn chưa tới, trước mời Chiến Huyền đại nhân đến hậu viện trông giữ một thời gian.”

Nhóm ám ảnh cùng đáp: “Vâng!”

Ta vừa thấy không đúng a, võ công của ta dù tốt cũng không chịu được bọn họ nhiều người a, một chút liền luống cuống, cuống lên là bắt đầu nói không lựa từ, thốt ra: ” Ruốc thịt do chính chủ tử ban thưởng, các ngươi nhận được không?”

Nhóm ám ảnh hai mặt nhìn nhau, một lát sau nghi hoặc lại chờ mong mà nhìn về phía ta.

Ta liền chỉ vào Mộ Dung Cẩu Đản nói: “Chỗ ta không có, hắn tư chiếm (chiếm làm của riêng) rồi.”

Nhóm ám ảnh nhao nhao sửng sốt, sau đó dùng ánh mắt không thể tin nhìn về phía Mộ Dung Cẩu Đản: “Thập Nhất, này có thật không?”

Mộ Dung Cẩu Đản toát mồ hôi: “… Xin nghe ta giải thích.”

Nhóm ám ảnh: “Ha hả, giải thích hữu dụng, còn cần đao làm gì?”

“…” Mộ Dung Cẩu Đản lập tức ngồi xổm xuống lạnh run co tròn người lại: “Đừng đánh vào mặt!”

Kế tiếp thật sự là thảm kịch nhân gian a, ta không đành lòng nhìn tiếp, đang chuẩn bị chậm rãi rời đi trong tiếng kêu cứu của Mộ Dung Cẩu Đản, công và danh quan hệ mật thiết, nhưng vận mệnh luôn sẽ vào lúc ngươi lơ đãng và đâm vào tiểu cúc hoa của ngươi, vô số các tiền bối đã ngã xuống nói rất hay, làm chuyện hại người, đều là phải hoàn trả lại …

“Ha?” Không biết đứng ở phía sau đã bao lâu, Tấn Vương từ dưới bóng râm của một đại thụ chậm rãi đi ra, tươi cười đạm mạc, mắt phượng nheo lại, tiếng nói trầm thấp như mây đen áp đỉnh: “Thứ ta cho ngươi, ngươi vừa quay đầu liền tặng cho người khác?”

Ta: …

Nhịn xuống xúc động muốn bỏ chạy, ta toát mồ hôi nói: “… Xin nghe ta giải thích.”

“Ta cũng không nghe giải thích.” Tấn Vương hạ mắt, cảnh cáo liếc Mộ Dung Cẩu Đản một cái, mỉm cười sâu không lường được, sau đó chuyển hướng sang ta lạnh lùng nói: “Theo ta lại đây.”

Sắp chết rồi nhưng mà không đi nhất định sẽ chết.

Ta bởi vì chột dạ, vì thế không nói được một lời mà đi theo hắn, ngay từ đầu còn tưởng đi hình phòng (phòng chịu phạt), kết quả lại thấy hướng đi không đúng, có vẻ muốn đến phòng ngủ.

Đương nhiên phòng ngủ thỉnh thoảng cũng có thể dùng làm hình phòng… “Phạt” trong phòng ngủ làm niềm vui, có lợi cho cả thân thể và tinh thần.



… Ta thương lượng một chút, có thể ai chịu đòn roi ăn chút thịt heo xào ớt xanh coi như xong được không? Loại nghiệp vụ làm chuyện phóng túng cùng đủ hình thức chiến đấu gì đó lúc ban ngày ban mặt thế này ta thật sự không quen a. Ta vẫn còn là một hoàng hoa thiếu nam (*) đấy biết không! Ngươi xem ta đã sợ đến ngây người rồi biết không!

(*) xuất phát từ câu “hoàng hoa khuê nữ” chỉ thiếu nữ vẫn còn trong trắng, ở đây là thiếu nam vẫn còn dzin =))))

Có thể được hay không, còn cứ tiếp tục như vậy ta còn có thể nắm tay hắn bên nhau đến khi già càng thêm già hay không đây?

Ta quyết định, đến lúc đó Tấn Vương vừa động thủ, ta trước hết sẽ lấy chủy thủ đâm mình một đao, nếu là ta đều bị thương hắn còn tâm thần mất trí mà tiếp tục động thủ, ta sẽ thấy lấy chủy thủ cho hắn một đao, đâm xong sẽ bỏ chạy, khinh công của hắn không tốt như ra, hẳn là sẽ không đuổi kịp được ta.

Tưởng tượng như vậy ta an tâm hơn rất nhiều, đến nơi, Tấn Vương liền vươn tay siết cổ ta, lúc ấn ta lên cửa, vẻ mặt của cũng không có bao nhiêu biến hóa.

Dùng động tác gần như mềm nhẹ gỡ xuống mặt nạ trên mặt ta, Tấn Vương cánh tay dùng thon dài hình thành một vòng gông cùm xiềng xiếc vây ta trong đó. Hắn chậm rãi vuốt ve hai gò má ta, tóc đen rũ xuống che lại tất cả biểu cảm của hắn, nhưng đôi mắt lại lấp lánh hàn quang, thân trầm không đáy.

Cảm nhận được hô hấp nhẹ nhàng mỏng manh bên gáy, ta lui không được, đành phải mở miệng gọi: “Chủ tử…”

Tấn Vương hơi nheo mắt lại, hàn băng trong mắt tụ lại, phút chốc hóa thành ý cười

hơi trào phúng: “Ngươi bất chấp sự ngăn cản của Quân sư phụ, thật sự muốn gấp gáp trở về, có phải có điều muốn hỏi ta hay không?”

Dưới loại tình huống này nghi ngờ hắn, sẽ không bị gϊếŧ chết chứ…

Ta ngẩng đầu, thoáng do dự một chút, vẫn là mở miệng nói: “Ngươi vì sao lại bỏ đá xuống giếng (*) với Lương Văn Hạo?”

(*) giậu đổ bìm leo; thấy người gặp nguy, thừa cơ hãm hại

Tấn Vương cong khóe miệng, tươi cười càng thêm rực rỡ, tiến đến bên tai ta, ngôn ngữ mềm nhẹ nói: “Hắn nếu là bằng hữu của ta, thì nên có giác ngộ vì ta mà chết, không phải sao?”

Ta sửng sốt, đột nhiên quay đầu lại nhưng lại đυ.ng vào một mảnh băng hàn trong mắt hắn, trong lòng run lên: “Nếu như ta cầu ngươi thì sao?”

Tấn Vương cười lạnh một tiếng, dựa vào càng gần, há miệng nhẹ liếʍ vào phần gáy của ta một chút, sau đó nặng nề cắn xuống. Ta bị đau liền giơ tay đẩy hắn ra, lại bị hắn túm được cổ tay thuận thế kéo lên trên giường. Tấn Vương chống tay hai bên sườn ta, từ trên cao nhìn xuống ta, cười vô cùng ôn nhu: “Ngươi nói xem, vốn là người chỉ có thể dựa vào hơi thở của người khác mà sống, khẩn cầu của người đó, lại có mấy phần giá trị chứ?”

Ta kinh ngạc mà mở to hai mắt, nghe thấy câu tiếp theo của hắn: “Thân là ảnh vệ lại dám can đảm cãi lời mệnh lệnh của chủ tử, A Huyền, ta nên phạt ngươi như thế nào mới được đây?”