Chương 9
Edit: Vân Nhi
Nghe thấy hắn cúi đầu cười lên một tiếng, lúc này ta mới hoàn hồn, đẩy hắn ra.
Hắn cúi đầu nhìn ta, dùng tay vuốt ve mặt ta, thấp giọng nói: “ Minh Tuệ, nàng như vậy mà lại thích đỏ mặt sao?”
Ta né đầu, tránh ánh mắt của hắn, nói: “ Bối Lặc gia, trời không còn sớm, ngày mai còn phải vào triều. Người nên sớm đi ngủ đi!”
Hắn cũng không nhìn lại ta, cất bước đi vào phòng trong, vừa đi vừa tiếp nhận bọn nha hoàn hầu hạ hắn rửa mặt chải đầu. Ta thấy là hắn không chịu rời đi, cũng chỉ đành phải đi theo vào.
Hắn mặc trung y tựa vào đầu giường đặt gần lo sưởi, nhìn ta từng bước một bước qua. Trong lòng ta cực kỳ không yên, không tình nguyện chậm rãi từ từ di chuyển. Đi đến cạnh bên kháng, ta từ từ leo lên, suy nghĩ không muốn đυ.ng vào hắn. Rốt cục bò tới bên trong, ta lại bận rộn ngăn chăn lại nằm xuống.
Đột nhiên, hắn cúi người sáp lại gần ta, ánh mắt bình tĩnh nhìn ta. Ta khẩn trương nhắm mắt lại, trong khoảng khắc, ta chợt nghe hắn cười khổ một tiếng, nói: “ Ngủ đi!”
Trời dần dần tối, ngoài cửa sổ còn có tiếng một con dế kêu to, ẩn ẩn trong vườn còn có âm thanh ếch kêu, vội vàng lung tung ngân nga, giống như là muốn nắm chặt thời gian cuối hạ cuối cùng này. Ta không ngủ được, lại không dám trằn trọc lăn lộn nhiều.
Nghe hô hấp đều đặn của Dận Tự, ta mở to mắt, lặng lẽ quay đầu nhìn hắn.
Tới đây đã hơn một năm, ngủ chung giường chung chiếu với hắn cũng đã nhiều ngày. Dù sao, hắn vẫn cho ta đích phúc tấn này một ít mặt mũi, mỗi tháng mùng một mười lăm hắn luôn luôn tới đây. Tuy rằng, kỳ quái là, hắn chưa bao giờ chạm vào ta. Giống như hôm nay vậy, đem ta ôm vào trong ngực, lại chưa từng có hành động.
Ta không rõ, hắn đối với ta rốt cục là có tâm tư gì, ta cũng không muốn đi đoán mò. Tuy rằng ta ẩn ẩn cũng sợ mình cố chấp, sai lầm làm mất đi một đoạn nhân duyên. Nhưng mà, đối với tương lai ta biết quá rõ ràng, làm cho ta không dám có ảo tưởng gì cả.
Lúc này đã muốn bước vào tháng chín, Lần trước Nhược Lan đã nói muội muội của nàng đã từ Tây Bắc khởi hành, trễ nhất là sau tết âm lịch sẽ có thể tới. nói cách khác thì Mã Nhĩ Thái Nhược Hi đã sắp xuất hiện ở trước mặt ta, vắt ngang qua giữa chúng ta. Mỗi khi suy tư, ta cuối cùng cũng cứ hận không thể trực tiếp nói với Dận Tự: “ Hưu ta đi!”
Ta nhớ rõ có người đã nói, giữa ba người dây dưa với nhau, không cần biết thứ tự đến trước hay sau, không được yêu thì mới chính là bên thứ ba. Tuy rằng ta cương quyết phản đối cái quan điểm này, nhưng vấn đề hiện tại chính là, ta so với Nhược Lan là người đến sau, so với Nhược Hi lại là người tới trước, cả hai loại này ta đều chiếm, hơn nữa, ta còn là người không được yêu thương!!!
Cuộc sống rối rắm xoắn suýt như vậy ta không muốn trải qua. Nhược Lan cũng thế, tùy thời thủ thân, chỉ biết tụng kinh niệm phật, thường bị người ta quên mất ở trong phủ còn có người như vậy. nhưng mà Nhược Hi sắp đến, tinh tế suy nghĩ, cũng không biết là ta phá hủy cả đời nàng hay là nàng hủy hoại cả đời ta.
Nghĩ tới nghĩ lui, ta chỉ cảm thấy tiền đồ u ám. Nhưng mà ta còn bi ai biết được, trừ phi hoàng đế hạ chỉ , nếu không thì cả đời này ta sẽ cùng Dận Tự trói buộc chung một chỗ. Ai… Thuận theo tự nhiên đi! Giống như lời Tứ gia nói với Nhược Hi vậy: Ký lai chi, tắc an chi.
Cũng không biết từ khi nào thì ta lại mơ mơ màng ngủ. Thời điểm tỉnh lại, thì trời đã sáng rõ, bên cạnh ta đã sớm không có ai. Bên gối của ta có để một chuỗi hạt đeo tay bằng gỗ trầm hương, màu đen trầm trầm, mơ mồ tỏa hương. Liễu Nhi một bên giúp ta chỉnh lại quần áo, vừa nói: “ Là Bối Lặc gia phân phó nô tì không được quấy rầy phúc tấn, chuỗi hạt này cũng là do Bối Lặc gia lưu lại, nói là lễ vật tặng phúc tấn!” ta cười cười, thưởng thức trong chốc lát, sau đó đưa cho Phương nhi đặt vào trong hộp.
Rửa mặt chải đầu xong, Nhược Lan lại tới thỉnh an. Hai chúng ta rảnh rỗi nói chuyện phiếm vài câu, thấy nàng thản nhiên, ta cũng không nói thêm gì, để cho nàng đi về.
Nha hoàn tới hởi hiện tại có muốn dùng điểm tâm hay không, ta lắc đầu, phân phó nàng đi gọi nhị cách cách tới đây.
Chỉ chốc lát sau, Minh Ngọc bước nhanh đến, bổ nhào vào ta cẩn thận đánh giá một chút, cười nói: “ Tỷ tỷ, tỷ không còn giận muội?” ta kéo tay trái của nàng, thấy trên đó quấn một tầng sa dày, có chút đau lòng: “ Minh Ngọc, tay có còn đau hay không?”
Nàng bĩu môi, đáng thương hề hề nói: “ Vốn rất đau…” nói xong nàng cười “ nhưng mà tỷ tỷ quan tâm nó, nó sẽ không đau!”
“ Nha đầu hư hỏng!” ta nhéo tay nàng một chút, nàng khoa trương kêu đau một tiếng, ủy khuất nói: “ Tỷ tỷ, muội còn đói nha! Ngày hôm qua tỷ còn không có cho muội ăn cơm!”
Ta phân phó bọn nha hoàn đưa cơm lên, nhìn Minh Ngọc ăn cơm, bộ dáng như rồng như hổ, ta cảm thấy buồn bực gì cũng đã biến đi mất. nghĩ đến ta tới đây còn có A mã và ca ca yêu thương ta, lại có một muội muội tốt như vậy, cho dù hôn nhân không thuận lợi đi, thì cũng tính là không quá tệ, vẫn là câu nói kia, hết thảy thuận theo tự nhiên là tốt rồi!
Đại khái là Dận Tự cũng có ý tưởng giống ta, chúng ta vẫn như cũ là một đôi vợ chồng tương kính như tân.
Hắn cho ta cũng đủ tôn trọng, ta cũng cho hắn đủ mặt mũi. Về phần hắn đi tới phòng của Nhược Lan, như thế nào ta cũng một mực không có hỏi tới.
May mắn Dận Tự chỉ có hai nữ nhân chúng ta, Nhược Lan lại là người không biết tranh đoạt, ta mới có thể nhàn nhã qua ngày. Ta vẫn nghi hoặc cửu phúc tấn rốt cục là như thế nào cân bằng hậu viện một đám nữ nhân kia, xem nàng lúc trước trò chuyện vui vẻ, ta thực sự là bội phục nàng cực kỳ!
Trời càng lúc càng lạnh, vì sang năm là chọn tú, Minh Ngọc bị A mã bắt ở nhà học quy cũ, dần dần cũng không thường tới đây. Ta cả ngày ngồi lì ở đầu giường gần lò sưởi, vô luận là thêu hoa hay độc sách, luôn luôn không chịu đi đâu. Dận Tự gặp một lần là cười một lần, nói chỗ nào lại lạnh đến như thế. Ta không thèm để ý tới, vẫn như trước ngồi ở trên kháng. Bất quá, sau đó hắn lại đưa tới cho ta mấy cái lò sưởi tay rất tinh xảo.
Hắn tặng cho Nhược Lan một cái đồ trang trí phong cảnh sa mạc, đơn giản là vì nàng nhiều lần nhìn vật trang trí ở trong phòng ta. Thời điểm mà Liễu Nhi nói với ta, bộ dáng thật cẩn thận làm cho ta không khỏi bật cười.
Ta vuốt vuốt đồ trang trí ca ca mang tới, thản nhiên nói: “ Mọi sự đều có nhân quả, vạn vật có đến cũng có đi. Người sửa lại duyên phận của mình, người tận hưởng phúc trạch của mình thôi!”