Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Ta Là Ma Vương: Dị Giới Sinh Tồn Ký

» Tác Giả: Mèo Con Ki Bo
» Tình Trạng: Đang Cập Nhật
» Đánh Giá: 9 / 10 ⭐
» Tổng Cộng: 1 Bình chọn
Ta chỉ là một người hoàn toàn bình phàm.

Không nhan sắc, không tiền tài, lại không có khả năng hô phong hoán vũ.

Mặc dù nói thật ra thì, chết vì game là một cái thể rất thoải mái và mãn nguyện, thế nhưng vì sao lại xuyên luôn vào trong thế giới y hệt game vậy chứ!!!!!

Mà mấu chốt là, người ta xuyên qua không thành nam anh hùng thì cũng là nữ cứu thế, ta tại sao lại xuyên qua thành Ma Vương?

Thôi thế thì cũng tạm chấp nhận, nhưng trên đời này có Ma Vương nào thảm hơn ta sao?

Ma Vương thường thì phải có lâu đài to lớn, thủ hạ lớp lớp, sức mạnh kinh hồn, còn ta thì mãi lẹt lẹt ở trình độ tân thủ, lại còn suốt ngày bị bọn quái thú cấp thấp bắt nạt, thiên lý ở đâu kia chứ!!!!

Đã như vậy, nhân danh đại thần không-game-nào-không-phá-đảo-được , ta nhất định sẽ trở thành Ma Vương lợi hại nhất!

À mà thôi, lo giữ cái mạng đã.

Warning: Nữ chính không phải Mary Sue, độc giả nào yêu thích nữ chính siêu siêu cường, lạnh lùng tàn nhẫn, hoa đào khắp chốn, xin mời click back!

Tương tự với nam chính, những ai yêu thích nam chính núi băng vạn năm, thân phận khủng bố, nam nữ chính nhất kiến chung tình, vậy càng không có gì để nghi ngờ, đây hoàn toàn không phải truyện bạn nên đọc.

Nếu bạn vẫn tiếp tục, vậy thì chào mừng, hi vọng bạn không bỏ cuộc quá sớm :D:D

Lần đầu tiên mình đăng truyện nên mong các bạn giơ cao đánh khẽ. Xin cám ơn *cúi đầu*

P/s: vì nữ 9 là game thủ và câu chuyện được kể theo góc nhìn của nữ 9 nên sẽ có rất nhiều thuật ngữ game, từ ngữ bạo lực không dành cho trẻ em, mong độc giả thông cảm.
Chương 1
Chậc.

Ta quả nhiên đã chết.

Quả nhiên.

Ừm.

Đúng là chơi ngu lấy tiếng mà.

Vì sao ta chết ư? Thì vì… thôi không nói đâu, nhục lắm.

.

.

.

Định mệnh, cái đ*o gì ồn thế? Chết cũng không yên là sao?

- Lão gia, dù sao Liên nhi cũng là nữ nhi của người kia mà, hà cớ gì mà người quá đáng với nó như thế! Liên nhi và tứ hoàng tử là thanh mai trúc mã, không tránh khỏi nảy sinh tình cảm, dù con bé có quá phận, chàng cũng không thể gay gắt như vậy!

- Hừ, hôn sự tất thảy đều do phụ mẫu, thân là nữ nhi mà không biết phép tắc, dám trái lại sự an bài của ta, làm ta mất mặt trước gia đình thông gia. Cũng không hiểu an phận, còn chỉ định suốt đời chỉ nguyện lấy tứ hoàng tử, liệu có còn coi ta ra gì hay không? Là nàng quá cưng chiều con bé, nên nó mới ương bướng như vậy! - Nam nhân đang nói dường như rất tức giận, có thể nhận ra được sự uy nghiêm trong giọng nói.

Nữ nhân có chất giọng mềm mại thanh thúy nghe được vậy liền khóc, dù sao ta cũng nghe được những tiếng nức nở rất nhỏ. Trời ơi, ồn chết mất!

- Quả nhiên… chàng chưa từng quan tâm đến mẫu tử thϊếp. Liên nhi dù sao cũng là con của một con người như thϊếp, chàng có từng để con bé sống cuộc sống nên có đâu chứ! Trong mắt chàng ngoài Linh nhi cùng Hạo nhi ra thì đâu còn ai khác. Thϊếp vì chàng mà rời bỏ quê hương, chàng ngày đó nói gì với thϊếp, đều đã quên sạch. Giờ Liên nhi sống chết chưa rõ, thϊếp chỉ có nữ nhi độc nhất này, nếu nó có mệnh hệ gì, thϊếp sẽ cùng nó xuống suối vàng!

- A Bạt, nàng bình tĩnh đã. Liên nhi dù sao cũng sắp đến tuổi thành niên rồi, không thể cứ như vậy được. Chuyện này mà đồn ra ngoài, chỉ e ảnh hưởng đến thanh danh của nó. Nàng nghĩ xem, nếu lấy tứ hoàng tử, Liên nhi cùng lắm chỉ có thể làm thị thϊếp. Ta chính thấy con trai của Mặc lão cũng rất tốt, ít nhất với danh phận Trưởng lão của ta cũng đủ cho Liên nhi được làm chính thất, còn sống trong an nhàn sung sướиɠ.

Nữ nhân nghe vậy dường như cũng xuôi tai, tiếng nức nở dần ngừng lại. Nàng ta dường như vẫn còn điều muốn hỏi, nhưng dường như nam nhân cũng không đủ rảnh rỗi mà an ủi nàng ta nữa, bèn nhanh chóng ậm ừ vài câu, sau đó rời đi. Nữ nhân cũng ngồi sụt sịt lảm nhảm 1 lúc, nhưng ta quả thật không còn đủ kiên nhẫn ngồi nghe nữa. Hơn nữa không hiểu sao càng lúc càng cảm thấy khó chịu, mi mắt nặng trĩu, cơ thể dường như nặng tựa ngàn cân, nhất là cổ tay cô cùng đau nhức. Cố hít sâu vài cái, cảm nhận được luồng không khí đang lưu chuyển trong khí quản khiến ta có chút bất ngờ, không phải là ta còn sống đấy chứ?

Trong lòng ta bật cười vài tiếng, không thể nào, lúc đó ta rõ ràng cảm nhận được cái chết, chính là cái cảm giác không bao giờ quên được đó, đau đớn như thế, cơ thể bị rút cạn hết sức lực, không thể kêu lên thành tiếng, cũng dần không còn cảm nhận được bất cứ thứ gì. Đây là địa ngục đúng không?

Tất nhiên…

Là không rồi.

Vì sau 2 ngày giả chết kiểm tra tình hình, ta tổng kết một thông tin hết sức khủng bố như sau:

Ta xuyên rồi.

Định mệnh.

Đùa nhau à.

Ta thiếu nước ngửa mặt lên trời thét dài.

🎲 Có Thể Bạn Thích?