Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Ta Là Kẻ Nhát Gan Chuyển Thế Thành Tiểu Thư

Chương 10: Bị mua rồi ư, làm nô ɭệ cho tên mặt lạnh

« Chương TrướcChương Tiếp »
Vào buổi trưa ngày thứ 3 vẫn như mọi khi tiếng lộc cộc từ trên cầu thang bước xuống

Tôi đã quá quen thuộc với âm thanh này rồi, nó chắc chắn lại là tên mập hám tài đến đưa đồ ăn, tôi mệt lả tựa người vào mấy thanh sắt, tôi cũng chẳng quan tâm mấy vì dù đồ ăn đấy có chưng trước mặt tôi vẫn không nuốt nổi mà nôn ra mất. Tôi nhắm mặt lại chắc chắn

" Ngài tới cửa tiệm chúng tôi không biết muốn mua gì "

Đó là giọng tên mập hám tài, tôi giật mình mở mắt cái gì mà mua với bán ở đây chứ có người muốn mua nô ɭệ hay sao tôi khẽ lo sợ

" Ta đến để mua nô ɭệ, ta muốn mua một kẻ thật mạnh ông có không"

Cái giọng trầm ấm áp cất lên đến ấm lòng, trời ơi tên này là ai mà có cái giọng nghe ấm lòng như vậy hẳn là một thanh niên trẻ tuổi với gương mặt hiền hoà điển trai.

" Có thì có đấy chỉ là không biết ngài có ưng hay không

" Để ta xem thử đã"

" Vậy mời ngài theo tôi"

tiếng bước chân ngày càng tiến tới gần, tôi vừa hồi hộp vừa lo sợ, chờ đợi gương mặt kẻ bước xuống

Bóng dáng người đó dần hiện ra bị ánh sáng chói thẳng vào mắt nên tôi không thể nhìn rõ nhưng theo phỏng đoán mập mờ thì người này hẳn rất cao ráo đẹp trai, trên vai hình như còn mang theo một thanh bảo kiếm, khoác trên mình chiếc áo choàng có thêu hình một con rồng lớn hẳn trông rất khí phách.

Từng bước chân hắn tiến vào tim tôi đập thình thịch dữ dội, có chuyện gì vậy sao tim tôi lại kích động tới vậy.

Gương mặt hắn dần hiện ra chiếc môi đỏ au quyến rũ chiếc mũi cao ráo hoàn hảo, tiến tới đôi mắt sắc sảo hừng hực sát khí trông vô cùng hùng tàn, đột nhiên tôi thấy lạnh cả người, cái mẫu người hoàn hảo của tôi đâu phải là bộ dạng như vậy đôi mắt như muốn gϊếŧ người ấy thật đáng sợ. Nhìn sang chỗ Risani con bé vẫn đang thản nhiên nằm ngủ, con bé thật chẳng sợ thứ gì mà.

Tên mập hám tài bước lên trước niềm nở

" Ngài cứ tuỳ ý lựa chọn, thú mạnh mời ngài xem phía chiếc l*иg sắt màu tím ở đàng kia đảm bảo sẽ không khiến ngài phải thất vọng"

tên thanh niên này không trả lời lạnh lùng dí một vòng mắt, liền dừng đôi mắt lạnh lẽo ấy ngay chỗ tôi

Tôi sợ đến đổ mồ hôi hột nếu bị tên này chọn chắc tôi sống không bằng chết mất, cơ mà vừa nãy hắn muốn chọn một tên nô ɭệ mạnh mà, tên bệnh tật như tôi, còn là một kẻ yếu đuối nữa, ừm ừm tôi nghĩ tôi có giá quá rồi.

Tôi nhắm ghiền 2 mắt gật gù

" Ta chọn nó "

Tên đó đã đưa ra quyết định rồi sao, đúng rồi dẫu gì bình cũng không thể bị chọn được, tôi mở căng 2 mắt, thứ đầu tiên đập vào mắt tôi chính là ngón trỏ của hẳn đang chỉ thẳng vào người tôi, tôi sửng sốt.

Quoái gì vậy hắn...hắn chọn mình sao.. sao có thể chứ...nhầm lẫn chắc chắn nhầm lẫn

" Ngài quyết định chọn nó sao, nó cũng chẳng sống được bao lâu nữa đâu hơn nữa nó cũng không đáp ứng được yêu cầu ngài đề ra "

tên này điên rồi hay sao mà tự chặn đường làm ăn của mình vậy, cơ mà mấy câu này của hắn tôi lại rất đồng tình

" Ta đổi ý rồi ta muốn nó"

Gì chứ tên này cố chấp vậy, tôi đưa mắt lên nhìn hắn thì liền lạnh sống gáy, toàn thân run bần bật. Mấy ngày cuối đời cũng không để tôi chết yên được sao.

Cái số phận gì vậy trời

Trông mặt ông chủ có vẻ cũng không muốn bán tôi đi, nhưng ầm ừ một lúc thì cũng quyết định đưa ra một cái giá.

" 35 đồng vàng tôi sẽ bán nó"

Woa ông ta đưa ra một cái giá trên trời lần này tên đó bỏ cuộc đi là vừa, mua một kẻ bệnh hoạn với cái giá đó chỉ có kẻ ngu mới làm. chắc chắn hắn không ngu đến vậy đâu nhỉ.

" Được cầm lấy tiền của ông "

Hắn móc trong túi trước ngực ra một tui tiền đem cho lão ta

Tên này thật ngu đến vậy sao, số phận của tôi rốt cuộc tôi đã từng làm gì hắn hay chưa sao hắn phải nhất nhất dính tôi tới vậy.

Lão ta đưa mắt kiểm tiền mắt liền sáng rực

" Đây tận 40 đồng vàng để ta đưa lại cho ngài "

Tên này trông vậy, mà phong cách làm ăn lại liêm khiết thật

Tên nam thanh niên phất tay

"Không cần mau làm thủ tục cho ta "

Tên này lại muốn mình đến vội vậy sao hắn chấp nhận bỏ số tiền lớn vậy, rốt cuộc tôi có thù hằn gì với hắn.

Tên mập hám tài nhanh chóng vào l*иg kéo cơ thể ủ rũ không còn tý sức để kháng cự của tôi ra. Xui thật chút sức cũng không còn kèo này tôi chết chắc rồi.

Tên mập hám tài nhanh chóng để tôi ngồi vào ghế, trông gương mặt tôi hốc hác đến thảm hại, gầy yếu đến mức chỉ một chấn động mạnh cũng đủ để khiến tôi ngất xỉu, toàn thân run rẩy đầu gục xuống đất. Tên mập hám tài nhanh chóng mở lấy 1 cúc áo trước ngực tôi ra tôi hốt hoảng cố sức cử động nhưng bất thành.

"N...muô....la..g"

Miệng thốt ra mấy lời tàn hơi, như chiếc lá vàng sắp bị gió cuốn rụng chỉ một cơn gió ngang qua thôi cuộc đời của chiếc là sẽ kết thúc.

" Ngồi yên đi sẽ nhanh thôi"

Tôi đưa mắt nhìn theo tay hắn, hắn lại lấy 1 chiếc bút bằng chất liệu kì lạ, đưa nó tới trước ngực tôi, chiếc bút vừa chạm vào da thịt, tôi liền cảm thấy bỏng rát đến đau đớn, cố sức cũng chỉ là mấy câu rêи ɾỉ , chiếc bút đấy không ngừng đi trên da thịt tôi đi tới đâu đau tới đây cảm giác như bị lột da.

"Xong rồi "

Lão ta hạ bút xuống, trước ngực tôi được lão vẽ một vòng tròn nhỏ bằng cỡ lòng bàn tay màu vàng với nhiều kí tự kì lạ.

Vừa vẽ xong cảm giác đau đớn liền phai đi hết, tôi thở nặng nề mệt mỏi, những chiếc xích nặng nề cứ kéo người tôi xuống theo quán tính cũng nhanh chóng được lão ta tháo ra, mấy thứ đó vừa bỏ ra tôi cảm thấy nhẹ nhõm đến lạ thường, những vết hằn đỏ còn in rõ.

" Lần sau nếu ngài còn muốn mua thêm gì cứ tới tiệm của tôi, tôi rất hân hạnh để phục vụ ngài"

Tên này lại bắt đầu giở chiêu mơn trớn, nghe thật kinh tởm.

"Bớt nói nhảm "

Tên thanh niên này lại lạnh lùng chẳng để ý đến lời ông ta nói

Tay liền nhanh chóng nắm tay tôi lôi đi , vừa lôi xuống khỏi ghế chân tôi run nhão đi được một bước chậm rãi, hắn liền tăng tốc , tôi khuỵ gối ngã sầm xuống hắn chẳng bận tâm cứ thế lôi tôi lê lết trên sàn, tên này quả ác độc,tới chỗ bậc thang hắn liền túm cổ áo xách tôi lên đi một cách nhẫn tâm, người tôi cũng nhão nhừ cả rồi, thôi thì muốn hành hạ ra sao thì cũng đánh vậy.

Đi được một lúc hắn bước vào một quán trọ, ngồi vào một vị trí hắn thả tôi trên ghế rồi gọi tên hầu bàn tới.

" Lấy một xuất sơn hào hải vị, thêm 1 xuất trẻ con "

Tên hầu liền nghe lệnh chuẩn bị ngay, lát sau đồ ăn chưng đầy bàn, trước mặt tôi cũng có 1 xuất ăn dành cho trẻ con.

" Ngươi ăn đi "

Tôi nhìn xuống xuất trẻ con ít ỏi chỉ vọn vẹn một chén cơm thì đau lòng

" sao thế không ăn à, thế thì đổ đi "

Ăn ăn dù ít cũng ăn tôi vội nhào vào ăn tới, đói quá rồi chẳng cần suy nghĩ nữa, một hơi tôi đẩy hết suất cơm đó, tay chẳng biết ai sui khiến vơ luôn những món ăn kề đó. ăn xong tôi liền uống một ngụm nước thở thoả mãn.

" Sống rồi "

Nhìn lên một bàn ăn không còn một thứ gì có thể ăn được, những chiếc dĩa sạch bóng đến bất ngờ, tân kia rõ chưa hề đυ.ng đũa.

Tôi xám mặt nhẹ gì chứ, mình tôi đã ăn hết rồi sao. Cái gương mặt tên kia là sao, rốt cuộc hắn có tức giận mà trừng phạt tôi không nhỉ. hắn đưa ánh mắt lạnh lẽo nhìn tôi, tôi sợ hãi chùn mình lại

Lỡ ăn rồi biết làm sao mà trả, bất quá ta nôn ra lại cho người là được mà cần gì dùng ánh mắt ấy nhìn ta.

" Cài cúc áo vào"

Gì chứ, tôi giật mình xấu hổ tay vội cài cúc áo lúc nãy bị lão mập kia tháo vào, tuy đã ăn no nhưng có thể vẫn còn mệt thật, nếu được ngủ một giấc chắc hẳn tôi sẽ nhanh khoẻ hơn.

" Đi thôi "

Hắn đứng phặt dậy bỏ đi, gì chứ sao lại nhanh vậy chưa ngồi được 30 phút nữa, tên này vội vã quá đấy. Nghĩ tới đây thôi tôi liền vội chân đuổi theo cơ mà cơ thể đúng là còn rất uể oải.

Đi sau lưng hắn tôi chẳng dám hó hé một lời, tên này cũng chẳng nói lấy 1 từ, đi mãi cho tới chiều chúng tôi bắt đầu đi vào 1 khu rừng, tên này lại có sở thích kì quoái vậy, trời sắp tối vậy mà còn đi vào rừng, đi được chẳng bao lâu tôi khửng lại phun ra một đống máu. Tên đó cũng khửng chân lại, nhìn tôi không một chút cảm xúc.

" Mau đi tìm ít nấm dại chuẩn bị bữa tối đi "

Tên này còn hơn cả máu lạnh, tôi nôn ra cả một đống máu thế kia hắn còn bắt tôi chuẩn bị bữa tối, tôi xanh sẫm mặt mày, chậm rãi đi lặt những cây nấm, vừa nhổ nấm vừa hầm hực, mong sao kiếm được cây nấm độc, độc chết tên đấy luôn đi mãi tới tối tôi mới lặt được 1 giỏ nấm.

Đến khâu chụm lửa mới thực sự đau đầu, tôi dùng mọi cách mài miết, đập đá lửa, nhưng tất cả đều vô vọng. Tên đấy tiến tới chỗ tôi, tôi liền lạnh sống gáy chắc chắn hắn sẽ phát mình vì tội không hoàn thành nhiệm vụ quá, là đòn roi, nhổ răng, hay là bẻ xương đây chết rồi chết rồi, mau lên lửa đi mà, làm ơn làm ơn, tôi nhắm ghiền mắt lại 2 tay đập viên đá liên tục, chuẩn bị tinh thần chịu trận, đó là điều không thể tránh khỏi

-Bùng-

Tay tôi cảm giác âm ấm liền mở mắt ra xem, là lửa cháy rồi, tôi mừng cuống nhảy sửng lên

Vô tình nhìn thấy hắn đang cầm cây mồi lửa thì khửng lại

"Vô dụng"

Hoá ra lửa là do hắn chụm tôi xịu mặt ngồi xuống nướng đống nấm trong ấm ức, trở qua trở lại lòng vẫn không khỏi ấm ức, rõ ràng là hắn chơi tôi mà từ đầu có cây mồi lửa mà không chịu đem cho tôi, thật bực bội mà.

" Chín rồi ăn đi"

Vì còn ấm ức vô tình tôi thốt ra lời đó nhìn lên vẻ mặt của hắn tôi liền biết rõ mình lỡ lời nên bặm môi cúi mặt nhẹ

" Ngươi ăn đi "

Gì chứ kêu tôi nấu rồi lại kêu tôi ăn phải chăng hắn sợ tôi đầu độc hắn, tên này đề phòng quá mức rồi đấy , tôi cầm lấy xiên nấm nướng ăn lấy

ta ăn, ta ăn , ta ăn hết cho ngươi chết đói luôn.

Mãi mê ăn vô tình tôi nhìn lên hắn thấy ánh mắt hắn nhìn tôi rất là lạ, cái ánh mắt như muốn ăn tười nuốt sống tôi

" Ngươi...ngươi muốn làm gì "

Kết thúc câu nói hẳn liền nhảy xổng tới chỗ tôi
« Chương TrướcChương Tiếp »