Chương 77: Người của Linh Hoàng Tông

Ngô Duy Khánh chợt cảm thấy nhân sinh như một trò đùa.

Nếu không phải ngại mất mặt, tâm hắn muốn thanh lý môn hộ đều có.

Tại sao hắn lại sinh ra đứa con ngu như thế chứ.

" Tiểu tử, là ngươi âm mưu hãm hại đầu độc con ta, gây tổn thất lớn cho Ngô gia, rốt cuộc ngươi muốn gì?"

Ngô Duy Khánh trầm giọng, ánh mắt nhìn chằm chằm lấy Vân Hi.

" Phụ thân. . ."

" Im miệng."

Ngô Thanh vừa mở miệng, lấy tức bị Ngô Duy Khánh trừng mắt quát lớn, rất thức thời giữ im lặng.

Phụ thân đang nổi nóng, vẫn là nên giữ yên lặng thì hơn.

Trong lòng Ngô Thanh cảm thấy ủy khuất, tại sao lúc nào hắn cũng là người bị phạt, còn người được lợi luôn là ca ca hắn.

Ngay cả lần này cũng vậy.

Ngô gia cầu hôn Chung gia, cũng là ca ca hắn Ngô Minh lấy Chung Linh về làm vợ. Trong khi đó Ngô Thanh vừa mở miệng, lập tức bị phụ thân quát mắng đuổi ra khỏi nhà.

Rõ ràng phụ thân hắn cũng biết hắn có tâm ý với Chung Linh a. Nhưng tại sao lại là ca ca hắn.

Đầu óc Ngô Thanh cũng chỉ suy nghĩ được đến vậy.

Ngay từ đầu hắn cũng không nghĩ đến chuyện, Chung gia có đồng ý thành hôn hay không?

Hay là Chung Linh nhìn hắn với Ngô Minh, ai thuận mắt hơn.

Người ta dù sao cũng là tiểu thiên tài của Chung gia, tương lai sẽ gia nhập vào Linh Hoàng Tông, tầm mắt rất cao, làm sao lại có thể đi để ý đến hắn.

Chính là trong mắt người bình thường, Ngô Minh tương lai sẽ lấy chức gia chủ, khả năng cao hơn nhiều so với Ngô Thanh thực lực thấp kém lại còn chỉ biết ăn chơi.

Ngô Thanh tức giận, theo bản năng liếc mắt nhìn Ngô Minh với ánh mắt hận thù.

Ngô Minh vẻ mặt mê mang, hắn từ nãy đến giờ rất phối hợp giữ im lặng, cũng không làm gì gây sự chú ý.

Tại sao Ngô Thanh lại nhìn hắn với ánh mắt như vậy?

" Việc đấy ngài phải hỏi Ngô Thanh công tử, tại sao lại đi hỏi ta?"

Vân Hi mỉm cười, bình tĩnh nói.

" Ngô Duy Khánh, việc này ngươi phải đi hỏi nhi tử của mình, sao có thể lôi người bên ngoài gánh tội thay?"

Chung Phong lập tức mở miệng trào phúng, ánh mắt có vẻ hả hê.

Ngô Duy Khánh bất động thanh sắc liếc sang Chung Phong, âm trầm nói ra:

" Ngươi vốn dĩ là người ngoài, tại sao phải giúp Chung gia?"

Ngô Duy Khánh cũng không phải kẻ ngu, Chung Phong lời nói đỡ cho Vân Hi lộ liễu như vậy, hai bên chắc chắn là đồng bọn với nhau.

" Gia chủ Chung gia cho ta cái giá lớn, đủ để ta phải tham dự vào." Vân Hi tay phải đè lên vai Ngô Thanh, khuôn mặt vẫn luôn duy trì vẻ mỉm cười.

" Đại trưởng lão, hoặc là nghe lệnh ta bắt tên tiểu tử đó lại, ép hỏi tung tích nhi tử của ngươi, hoặc là từ nay về sau, ngươi không còn là người Ngô gia nữa."

Ngô Duy Khánh âm thanh lạnh lẽo, ép Đại trưởng lão Ngô gia phải làm ra lựa chọn.

Trong nhất thời, Đại trưởng lão Ngô gia xuất hiện do dự, một bên là sống chết của nhi tử mình, một bên là mang danh phản bội gia tộc.

Dù là bên nào, hắn cũng không muốn gánh chịu.

Vân Hi hơi thay đổi sắc mặt, bàn tay để trên vai Ngô Thanh hơi nắm chặt lại.

" Vân Hi công tử, ngươi có thể hay không bỏ tay xuống?" Ngô Thanh run rẩy nói, từ lúc Vân Hi bàn tay chạm lên vai hắn đến giờ, hắn liền thấy cả người không thoải mái.

" Ngươi đoán xem."

Vân Hi trêu tức, đáng thương tên ngu ngốc này còn không biết tình cảnh hiện tại của hắn bây giờ sao?

" Vân Hi công tử. Ngươi đừng đùa."

Ngô Thanh sắc mặt trắng bệch, hắn cảm giác Vân Hi chuẩn bị đẩy hắn ra.

Từ những việc Ngô Thanh làm nãy giờ, ngoài việc Chung Phong tán thưởng ra, cũng không có thực chất ích lợi gì.

Không có Vân Hi chống lưng, Chung Phong cũng không giúp hắn, Ngô Thanh lát nữa có phải hay không bị phụ thân mình đánh chết.

" Ta không đùa."

Vân Hi nghiền ngẫm nhìn lấy Ngô Thanh, nhẹ giọng nói ra.

Lời nói của Vân Hi triệt để dập tắt hi vọng của Ngô Thanh, từ ban đầu, những việc hắn làm đều hoá thành công cốc.

Khuôn mặt Ngô Thanh không còn một tia huyết sắc, Ngô Thanh cũng chỉ có thể nhận mệnh, ai bảo hắn không có thực lực, thoát ra khỏi tay Vân Hi đây.

Vân Hi bình tĩnh nhìn thế cuộc, đối với Ngô Thanh cũng không hề quan trọng.

Ngay từ đầu mục đích tiếp cận Ngô Thanh là để từ hắn tiếp cận với Đại trưởng lão Ngô gia, chính là mọi việc xảy ra còn hơn cả mong đợi của Vân Hi.

Tất cả những tên hộ vệ xuất thủ, đều là người của Đại trưởng lão, còn Ngô Thanh, ngoài bốn tên hộ vệ phụ trách an toàn cho hắn, Ngô Thanh cũng chẳng sai bảo được ai.

Thân phận Ngô Thanh còn đấy, người bình thường trong Liên Giao thành ai dám động đến hắn.

Chung Phong khuôn mắt cũng hơi căng thẳng, lựa chọn của Đại trưởng lão Ngô gia, chính là lựa chọn việc giải cứu Chung Bảo, có thuận lợi hay không.

Nếu có Đại trưởng lão Ngô gia giúp đỡ, Ngô Duy Khánh có hay không kiêng kỵ mà lùi một bước?

" Ta là người Ngô gia." Đại trưởng lão Ngô gia nhẹ nói ra một câu, như trút hết cả sức lực của hắn.

Chỉ có Đại trưởng lão Ngô gia mới biết, khi hắn nói ra câu này, khó khăn đến mức nào.

" Tốt." Ngô Duy Khánh nhẹ đáp lại một câu, sắc mặt âm lãnh nhìn lấy Chung Phong.

" Người Ngô gia nghe lệnh."

Ngô Duy Khánh lớn tiếng ra lệnh, tất cả mọi người Ngô gia đều tập trung tinh thần, nghiêm túc nhìn lấy Ngô Duy Khánh.

" Bắt giữ tên thiếu niên kia cùng với người Chung gia lại."

Nói xong bàn tay chỉ thẳng vào Vân Hi, đối với Ngô Duy Khánh, Vân Hi hiện tại là trọng điểm.

" Khoan đã."

Ngô Duy Khánh vừa dứt lời, một thanh âm khác liền vang lên, chặn lại lời nói của hắn, khiến sắc mặt Ngô Duy Khánh lập tức âm trầm lại.

Khó coi quay đầu về hướng khu nhà hậu viện, bốn bóng người từ bên trong đi ra.

Ba người đều có dáng vẻ khá chật vật, thân hình còn chuyển động không có vững vàng, duy chỉ có người cuối cùng, trên tay cầm một thanh trường kiếm, sắc mặt duy trì vẻ lạnh nhạt đi vào đám đông.

Nhìn lấy bốn bóng người, tất cả mọi người đều tâm tình chuyển động mạnh.

Ngô Duy Khánh biến sắc nhìn lấy tên nam tử mặc quần áo dài màu trắng, bên trên thêu lấy hoa văn dọc đường nét màu đen.

Khi nãy Ngô Duy Khánh còn sợ hãi tên nam tử đó bị kinh động đâu, vốn nghĩ rằng mọi chuyện còn có chuyển cơ, không nghĩ đến không những bị kinh động, mà còn bị người ta bắt đi rồi.

" Nhi tử." Đại trưởng lão Ngô gia kích động nhìn lấy một tên nam tử khác, khuôn mặt lớn tuổi nhất trong bốn người, ánh mắt mờ mịt, cũng không để ý tới mọi người.

Đại trưởng lão Ngô gia tức giận, nhi tử của hắn, bị bọn chúng làm gì, khiến hiện tại thành ra nông nỗi này.

Chỉ là hắn cũng biết bầu không khí bây giờ không thích hợp, nếu không hắn đã xông lên giải cứu nhi tử của mình.

Vừa mới thấy mặt, Đại trưởng lão Ngô gia không muốn có hành vi kích động nào, khiến nhi tử mình thêm chịu tội.

" Chung Bảo"

Chung Phong và Chung Linh cũng kích động không kém nhìn lấy tên thiếu niên nhỏ tuổi nhất, chỉ tầm 12, 13 tuổi, khuôn mặt còn có non nớt.

Chung Bảo bên ngoài không thấy có vết thương da thịt nào, chỉ là da mặt hơi hóp lại, thời gian này tại Ngô gia, hắn không được người ta cho ăn đầy đủ.

Lại thêm tuổi tác còn nhỏ, thực lực còn là Linh Khiếu Cảnh, không có thực phẩm cung cấp rèn luyện khí huyết, khiến cho Chung Bảo sức lực không đầy đủ.

" Phụ thân, tỷ tỷ."

Chung Bảo ánh mắt chuyển sang hai người, khuôn mặt non nớt của hắn lộ ra vẻ hưng phấn.

Vị đại ca đấy không hề nói dối, phụ thân và tỷ tỷ hắn đều đến giải cứu hắn, chờ đợi ở bên ngoài.

Ánh mắt nhìn về Cao Lãng tràn đầy cảm kích, thân thiết cố gắng sức lực, di chuyển cơ thể cứng nhắc của hắn, dựa gần vào Cao Lãng.

" Đại ca, ngươi thấy tỷ tỷ ta thế nào?"

Chung Bảo nhỏ giọng nói ra.

Ơn cứu mạng lớn như sinh thành. Chỉ là Chung Bảo cùng là nam nhân, hắn không thể lấy thân báo đáp. Như vậy Chung Bảo muốn đưa tỷ tỷ mình báo đáp thay hắn.

Cha hắn chẳng phải luôn nói tỷ đệ như thể tay chân sao?

Nếu hai bên đi đến với nhau, có phải hay không Cao Lãng chính là người một nhà rồi?

Cao Lãng sắc mặt quái dị nhìn lấy thiếu niên non nớt này.

Ngươi có biết hay không ngươi vừa nói gì?

Với tính cách của tỷ tỷ ngươi, nếu nàng nghe được, ngươi không sợ tỷ tỷ mình đánh chết sao?

Cao Lãng không thèm quan tâm đến Chung Bảo, chỉ liếc mắt nhìn lấy đám người xung quanh.

Ánh mắt bình tĩnh quan sát vẻ mặt tất cả mọi người, cũng nhìn thấy Vân Hi mỉm cười nhẹ gật đầu với hắn.

Bầu không khí xung quanh càng thêm phức tạp.

Lần này, quyền chủ động đều nằm trong tay Cao Lãng.

" Ngươi là người của Linh Hoàng Tông?"

Chung Phong ánh mắt từ Chung Bảo liếc sang ba người còn lại, liền chăm chú nhìn vào thiếu niên mặc bộ quần áo màu trắng có hoa văn.

" Nói ngươi đâu?" Thấy thiếu niên im lặng, Cao Lãng một cái tát vỗ vào đầu thiếu niên, bình tĩnh nói ra.

Thiếu niên sắc mặt có chút khó coi, nhưng cắn chặt răng không mở lời nào.

" Được. Tốt. . . Tốt lắm." Chung Phong giọng nói hơi chìm xuống, tâm tình trầm trọng.

Hắn bây giờ sao lại không biết chuyện gì đang xảy ra.

Bảo sao Ngô gia có lá gan lớn đến thế dám chủ động bắt cóc Chung Bảo. Hoá ra là có người Linh Hoàng Tông đằng sau nhúng tay.

" Linh Hoàng Tông khiến Chung gia xuống dốc, bây giờ còn không chịu buông tha sao?"

Chung Phong lớn tiếng chất vấn, bao nhiêu u uất trong hàng chục năm đều bộc phát.

Thiếu niên âm u nhìn Chung Phong đang giận dữ, cười lạnh một tiếng, mới mở miệng:

" Chung gia muốn ngóc đầu phát triển trở lại, ở Linh Hoàng Tông một số người không cho phép điều đó."

Chung Phong trong lòng chợt lạnh, hô hấp dồn dập lên, cũng cảm thấy bất đắc dĩ.

Việc Chung Linh sắp vào Linh Hoàng Tông, muốn đưa Chung Gia tranh đoạt lại địa vị, sẽ ảnh hưởng đến chỗ đứng của một số người.

Hắn vốn nghĩ rằng khi Chung Linh vào Tông môn mới có thể gặp áp lực. Thật không ngờ cao tầng tông môn lại có động thái nhanh như vậy.