Ngũ sắc quang man và ngân sắc hào quang kịch liệt va chạm làm cho ai cũng phải chú ý đến, chiến đấu cấp bậc Đạo Tổ rất ít khi xuất hiện, nhưng một khi xảy ra thì sẽ là chấn động không nhỏ đối với những người xung quanh, nhiều anh kiệt trẻ tuổi đều là đưa mắt ngưỡng mộ nhìn lấy hai tuyệt thế mỹ nữ xuất thủ.
"Muội ra tay cũng thật dứt khoác."
Ngọc Lan dùng trường kiếm liên tục ngăn trở công kích điên cuồng của nữ long nhân này, Long Hiên Nhi cười nói:
"Tỷ đừng có phòng thủ nữa, để muội xem thực lực thật sự của tỷ đi."
Ngọc Lan dùng kiếm đẩy Long Hiên Nhi, nàng ta cười rất đẹp lại từ nụ cười xinh đẹp kia khiến người khác có cảm giác khϊếp sợ không thôi, ma khí quấn thân xông thẳng lên trời muốn nuốt trọn nhật nguyệt vạn vật, từ một tiên nữ chỉ trong chốc lát đã thành ma nữ phá đi vô số ảo tưởng của những kẻ có ý đồ với nàng kia.
"Tỷ tới đây."
Ngọc Lan vung kiếm lần này là tới lượt của nàng tấn công, Long Hiên Nhi cũng không có phòng thủ mà dùng công thủ công, cả hai đối chiến càng thêm phần đặc sắc, khi cả hai lui ra sau thì cánh tay của Long Hiên Nhi xuất hiện một vết chém, máu tươi chảy ra khiến người khác cảm thấy đau sót.
"Chân Long Hộ Thể."
Long Hiên Nhi hừ lạnh liền thấy hư ảnh chân long xuất hiện sau lưng nàng, nó rít lên một tiếng long âm sau đó há to miệng cạp lấy toàn thân Long Hiên Nhi, cuối cùng hư ảnh chân long tiêu tán lại thấy Long Hiên Nhi thay đổi khác thường, một màu tóc kim hoàng sắc, đôi long giác chói sáng kim quang, mi tâm lại là long ấn, nhìn nàng càng thêm phần cao quý lại gần giống với long tộc hình người.
"Long Hiên Nhi lại có thể thức tỉnh được huyết mạch tổ tiên?"
Long Nhược Hà ánh mắt rung động nhìn lấy nhi nữ của mình, Long Khanh thì không tin vào mắt mình, Long Bạch thì là ngoài ý muốn, Long Hiên kích động nói:
"Long tổ phải tới tuổi xế chiều mới thức tỉnh được tổ huyết chân long, Long Hiên Nhi chỉ mới chừng ấy tuổi mà đã thức tỉnh, chuyện này..."
Long nhân tộc ai cũng nhìn lấy Long Hiên Nhi bằng ánh mắt hâm mộ, Long Khanh là thiên tài vạn cổ còn không thể làm được chuyện đó, vậy mà Long Hiên Nhi đã làm được, thiên tư của nàng đơn giản là vượt qua Long Bạch thời kì trẻ tuổi.
"Thứ sức mạnh gì đây?"
Ngọc Lan cảm nhận được sự uy hϊếp từ long khí kinh người kia thì không khỏi tò mò, nhưng nàng lại không có một chút nào e sợ khi nhìn lấy Long Hiên Nhi, ma kiếm trong tay vũ động lại lần nữa đánh tới.
Long Hiên Nhi nắm lấy kim thương liền có long khí toát ra thổi cung trang bay phấp phới cũng lập tức xông lên chiến đấu, hai khí tức va chạm tạo ra không ít sóng năng lượng khuếch tán, khiến rất nhiều tu sĩ tu vi thấp phải kinh sợ tránh lui sau lưng cường giả Đạo Tổ, nếu dính phải sóng năng lượng thì có khả năng sẽ chết oan chết uổng.
Nhưng điều làm cho mấy vị cường giả xem đối chiến kinh sợ không phải là Long Hiên Nhi thức tỉnh huyết mạch tổ long, mà là Ngọc Lan từ đầu tới cuối không có dùng ra thủ đoạn vẫn đánh ngang tay với Long Hiên Nhi, Ngọc Lan nhảy về sau lại phun ra một ngụm máu, điều này làm cho mọi người lại càng trố mắt mà nhìn.
"Thụ thương từ bên trong, hẳn là thức tỉnh được Long Hoàng Ý Chí."
— QUẢNG CÁO —
Long Bạch vuốt râu lại có một chút hài lòng nhìn tiểu long nữ kia, ý chí long tổ có thể ảnh hưởng tới đối thủ của mình thông qua long uy hoặc long khí, nó thấm sâu vào cơ thể đối thủ rồi tích tụ một lúc sẽ bạo phát mà ra, từ bên trong kẻ bị Long Hoàng Ý Chí xâm nhập sẽ có cảm giác như có một thần long phá ngực mà chui ra.
"Muội muội thủ đoạn không tệ, vậy tỷ tỷ không nhường nữa nhé?"
Ngọc Lan đứng dậy lại thấy ma khí dày đặc hội tụ về phía nàng, hóa thành một cái kén bao trùm lấy nữ nhân tuyệt đẹp vào bên trong, một lúc sau kén vỡ ra liền thấy một đôi hắc dực dài lê trên đất, ở đỉnh đầu lại hắc ám xoay vòng như vòng kim cô nhỏ.
"Tiểu oa nhi vậy mà mang huyết mạch Ma Sứ."
Lam Huyền ở một tòa gian phòng được Hàn Vũ Thiên sắp xếp có thể quan sát được toàn cảnh, mà cảnh hai tiểu nữ chiến đấu cũng lọt vào mắt nàng.
Song dực xòe ra lại làm vẻ đẹp của Ngọc Lan gia tăng tới mấy phần, nàng đập cánh bay thẳng lên cửu thiên, dừng thân hình trên những tầng mây thì cánh nàng lại đập, đám mây chắn tầm nhìn bên dưới trong khuôn viên vạn dặm đều bị thổi bay.
#playerDailymotion {width: 520px; float: right; padding-left: 10px; margin-right: -10px;}
"Hắc Đạo Ngọc."
Tay phải giơ lên một quả hắc cầu ngưng tụ lại trở nên to lớn một cách nhanh chóng, trăm trượng, ngàn trượng rồi đến vạn trượng thì hắc cầu mới chậm lại tốc độ, nhưng chỉ là chậm lại mà thôi, nó còn đang từ từ bành chướng che cả bầu trời phía trên.
"Long Hiên Nhi, tỷ sẽ dùng toàn lực vào đòn này, muội cố mà đỡ lấy."
Ngọc Lan nở ra một nụ cười tràn đầy hưng phấn không thôi, đây là lần đấu nàng có cảm giác vui vẻ khi chiến đấu đến vậy, dù có một hai lần giao thủ qua với tên Nhân Phương của yêu tộc, cũng không để cho nàng đạt được kɧoáı ©ảʍ này.
Long Hiên Nhi nét mặt ngưng trọng lại thấy đây căn bản không còn là trận đấu giao hữu nữa, kim quang bạo khởi hóa ra hư ảnh chân long to lớn, nhưng so với quả hắc cầu thì như là giun so với quả bóng nhỏ vậy.
"Xuất Long!"
Long Hiên Nhi cầm lấy kim thương lao tới thì hư ảnh chân long cũng theo đó mà bay lên, Ngọc Lan thì tay cũng hạ xuống làm cho Hắc Đạo Ngọc rơi xuống bên dưới, khoảng cách hai cũng không có xa, rất nhanh đã sắp chạm vào nhau.
Một bóng người thình lình xuất hiện, bàn tay chậm rãi giơ ra bắt lấy kim thương của Long Hiên Nhi, tay còn lại cong ngón búng vỡ Hắc Đạo Ngọc của Ngọc Lan, đơn giản chỉ là dùng tay bắt lấy và ngón tay búng thôi đã trực tiếp vô hiệu hóa chiêu thức mạnh nhất của hai vị Đạo Tổ sơ giai tầng 3.
Ngọc Lan tràn đầy không thể tin được nhìn Hắc Đạo Ngọc mà mình tạo ra bị vỡ đang từ từ rơi rụng xuống mặt nước bên dưới, chiêu thức này là một trong số ít thứ làm nàng kiêu ngạo nhất, vậy mà kẻ kia lại dễ dàng phá hủy nó như vậy.
Long Hiên Nhi bên này cũng không khác gì khi đơ mặt nhìn lấy kẻ đang nắm kim thương của mình, hư ảnh chân long cũng chỉ vì một cái nắm bắt của kẻ trước mắt mà đã hoàn toàn tiêu tán, đây vốn là một đòn toàn lực của nàng, dù là trung vị Đạo Tổ cũng không có dễ ngăn trở như vậy.
Hàn Vũ Thiên chen vào giữa cuộc chiến đưa mắt nhìn lên Ngọc Lan nói:
"Đây là giao hữu không cần phải quá khích đến vậy."
Ngọc Lan mỉm cười dùng ánh mắt câu dẫn nói: — QUẢNG CÁO —
"Cung chủ đại nhân, ngài đừng ích kỉ vậy chứ, ta là dụ được ngài ra rồi a, Ngọc Lan thật sự rất ngưỡng mộ ngài, cũng thật muốn bản thân sẽ có một hôn lễ với ngài a."
Lam Huyền trên cung điện hay Kiều Nguyệt Nga ở đại điện nghe xong lời này đều là trừng lớn đôi mắt thật không thể nghe nổi mấy lời lẽ như vậy.
Hàn Vũ Thiên lại cười nói:
"Vậy sao?"
Ngọc Lan nét cười duyên dáng định trả lời thì đột nhiên nàng ta trừng mắt rồi phun ra một ngụm máu tươi.
"Gì chứ?"
Ngọc Lan nhìn xuống bụng không biết khi nào mà bụng nàng đã trống rỗng như bị thứ gì đó xuyên qua vậy, Hàn Vũ Thiên thu về Cửu Hàn Kiếm lại thản nhiên như không, mọi người cũng kinh hãi vì bản thân không thể nhìn ra được tốc độ xuất kiếm và ra đòn của Hàn Vũ Thiên, động tác phải nói nhanh hơn cả lôi điện.
"Vài ngày tới thì hôn lễ chính thức bắt đầu, bản cung chủ cũng không muốn gϊếŧ các ngươi, đây chỉ là cảnh cáo."
Hàn Vũ Thiên chấp tay sau lưng bay về phía đại điện không thèm quay lại nhìn dù chỉ một cái, Ngọc Lan trở lại như cũ chuẩn bị ngã vì thương thế khá nghiêm trọng thì đã được Tam Thủ đỡ lấy, nàng nhìn lấy Tam Thủ nói:
"Ngươi sao không ngăn hắn?"
Tam Thủ ngưng trọng nói:
"Ta còn không bắt kịp động tác ra đòn vừa rồi của hắn."
Lời này vừa ra làm cho Ngọc Lan sắc mặt càng thêm khϊếp sợ, Tam Thủ là một Bán Thần cường giả có thể nói đỉnh tiêm của tứ phương đại lục, lại không thể bắt kịp tốc độ của một tu sĩ Đạo Tổ, đây thật sự là điều khó tin.
Thời điểm hôn lễ bắt đầu cuối cùng đã tới, mấy ức tu sĩ hội tụ về đông nghìn nghịt, thật không đủ chỗ ngồi phải có một số người đứng quan sát màn ảnh, từng người đều ro hò không thôi.
"Chúc mừng cung chủ."
"Chúc mừng Hàn Vũ Thiên."
"Vạn Niên Cung Chủ xin chúc mừng."
Bầu trời đột nhiên nổ vang những ánh lửa vô cùng đẹp mắt như là pháo hoa vậy, sau đó là lôi điện lướt ngang làm cho nhiều người phải lau mắt mà nhìn, màn trình diễn pháo hoa này có một chút độc lạ, Uy Lân và Lôi Linh ở trên tầng mây tạo ra không ít dị tượng tuyệt đẹp cho thế gian ngắm nhìn, mặt biển cũng xuất hiện gợn sóng lại thấy rất nhiều thủy quái được ngưng tụ thành nhảy khỏi mặt nước, đặc sắc nhất là hai con thủy long trái phải nhảy lên quấn lấy nhau rồi nổ tung, tạo ra pháo nước càng thêm phần phấn khích cho tất cả mọi người.
— QUẢNG CÁO —
Mở màn kết thúc cũng là lúc Hàn Tôn đứng ở đại điện trịnh trọng nói:
"Xin mời tân lang và tân nương bước đến lễ đường."
Tấm màn phía sau bảo tọa cung chủ được kéo ra liền thấy hai người một thân áo dài sánh bước mà đi, Kiều Nguyệt Nga tay trái cầm hoa hồng đỏ, tay phải khoác lấy tay của Hàn Vũ Thiên, hai người bước đi mọi người nhìn vào lại ho hét không ngừng, ai cũng ngưỡng mộ tuyệt thế thiên tài và tuyệt sắc giai nhân.
"Ta sau này nhất định sẽ trở nên giống với cung chủ Vạn Niên, phong hoa tuyệt đại mới lấy được người đẹp như cung chủ phu nhân."
"Ngươi đừng có mơ nữa, nếu muốn giống cung chủ Vạn Niên thì phải khuấy đảo đại lục một trận, mà ngươi có lá gan đó sao?"
Từng đợt âm thanh ngưỡng mộ hòa lẫn vào nhau làm cho toàn trường đều rất náo nhiệt, thủ tục hôn lễ chậm rãi được tiến hành cho tới bước cuối cùng.
"Hôm nay, ta mới thực sự thấy được vẻ anh tuấn của người mà ta yêu."
Kiều Nguyệt Nga đôi má ửng hồng nhìn lấy khuôn mặt của phu quân, Hàn Vũ Thiên vuốt ve mặt nàng cười nói:
"Còn ta thì thấy được nàng sẽ mang lại hạnh phúc cho ta."
Đôi môi cả hai chạm vào nhau lập tức kích phát sự náo nhiệt lên tới đỉnh điểm, ai ai cũng nâng ly chúc mừng một hôn lễ hoành tráng, người của Vạn Niên Cung thì là vui mừng không thôi.
Hai người nhanh chóng xuống dưới cùng uống rượu với những vị khách bên dưới, tiệc vui đương nhiên sẽ không ai dùng tu vi hay pháp lực để đánh tan men rượu, chỉ trong một canh giờ thì ai cũng đã say khước, Hàn Vũ Thiên cũng không ngoài lệ toàn thân mùi rượu lảo đảo hướng tới bàn của Lam Huyền, hắn nấc lên một tiếng nói:
"Lam Huyền, ngày vui của bằng hữu thì cùng uống một ly nào."
Lam Huyền nâng ly cùng với Hàn Vũ Thiên uống cạn, nàng cười nói:
"Đây là quà của bản cung, ta còn có việc phải rời khỏi đây không tiện ở lâu."
Nàng để lại một túi trữ vật trong tay của Hàn Vũ Thiên, còn chưa kịp rời đi thì một đạo ngọc giảng đã lơ lửng trước mặt nàng, Hàn Vũ Thiên cười nói:
"Đây là quà tạm biệt."
Lam Huyền nhận lấy ngọc giang cũng không nói gì thêm hướng tới phương xa mà bay đi, trời tối thì mọi người đều đã say khước ngủ trên bàn tiệc, Kiều Nguyệt Nga thì ở trong phòng ngồi chờ phu quan, tiếng bước chân càng lúc càng lớn làm cho tim của nàng hồi hộp không thôi, Hàn Vũ Thiên mở cửa cơ thể lao đảo hướng tới phía Kiều Nguyệt Nga mà ngã tới.
Xuyên việt đã được 80 năm, an hưởng tuổi già, cháu gái bỗng ngả bài "Gia gia, ta là năm năm sau đó trọng sinh về tới rồi."