Hàn Vũ Thiên dung hợp lôi thủy ngay mũi thương, hắn một kích toàn lực không có lưu lại chút gì, đây chính là đòn quyết định không thể dây dưa với dị thú hình người kia thêm được.
"Hải Hoàng Lôi Minh Sát!"
Sóng hải cuồng cuộn mang theo lôi đình vạn quân tràn ngập đáng sợ, một đòn này nếu ở trên đất liền e là sẽ quét ngang vạn dặm, dị thú cũng không hề thua kém mà toàn lực hội tụ pháp tắc chi lực hóa thành vạn đạo kim xích như là trường xà đánh tới.
Huỳnh Thanh thấy được Hàn Vũ Thiên không còn trụ vững muốn ra tay trợ giúp, nhưng quy tắc kia hạ xuống một đạo phong cấm làm cho hai người họ không thể di chuyển ứng cứu, Hàn Vũ Thiên khí tức đột nhiên bạo khởi càng thêm dữ dội vung ra một trảo tử, bạch hướng về hư không vồ tới.
Thất Sát khí như vượt qua thời không chộp lấy một thứ gì đó, tiếng vết nứt như pha lê sau đó là vỡ vụn vang lên bên tai mọi người, dị thú dẫn đầu vạn đạo kim xích phá tan đại hải một trảo hướng tới thủ cấp của Hàn Vũ Thiên chộp tới.
Nhưng khoảng cách rất gần lại làm cho dị thú không thể nào với tới được khuôn mắt đầy sự đắc ý kia, vạn đạo kim xích do quy tắc tạo ra từ từ tan biến, kế đến là cơ thể dị thú cũng đang hóa thành kim quang phai nhạt như hoa bồ công anh phân tán trong gió.
Hai người Đạo Tổ nhìn nhau không biết chuyện gì đã xảy ra, một đòn vừa rồi của Hàn Vũ Thiên đánh tới nhìn như vô nghĩa đánh vào hư không, nhưng thật tế lại là nhắm chuẩn vào quy tắc hạch tâm của tầng 5 mà phá hủy, quy tắc có thể cảm nhận được ở xung quanh ta, nhưng không thể thấy được vị trí chính xác và không tấn công được quy tắc, trừ khi ngươi là Thần Cảnh đạt tới ngưỡng cửa có thể tạo ra một loại quy tắc đơn giản, hoặc là tu sĩ có tạo nghệ về quy tắc và pháp tắc có thể sánh ngang Thần Cảnh.
Hàn Vũ Thiên ngay từ lúc bước xuống hồ nước đã phát hiện được mỗi một tầng đều có một quy tắc hạch tâm vận chuyển, bọn chúng như được sắp xếp từ trước để tạo ra thử thách cho người thí luyện, mà ở tầng 2 khi mười đầu Thiên Tông cùng lúc xuất thủ, Hàn Vũ Thiên lại dễ dàng đánh bại chúng, khiến hạch tâm quy tắc tầng 2 truyền xuống báo cho những hạch tâm quy tắc khác bên dưới, khiến những hạch tâm quy tắc kia bắt đầu xoay chuyển thay đổi con đường thí luyện càng thêm khó khăn muôn trùng.
"Tầng 3 lại có Đạo Tổ yêu thú, tầng 4 một lúc xuất hiện 4 con yêu thú, tầng 5 lại là dị thú do quy tắc hạch tâm vận hành, sớm biết đám người các ngươi tạo ra mấy thứ phiền phức này thì không ăn thiệt thòi lớn đến vậy."
Hàn Vũ Thiên trầm mặc cũng không có tiếp tục đi nữa mà lòng bàn tay xòe ra lại thấy kim quang hiển hiện trong lòng bàn tay, đây chính là năng lượng quy tắc mà hắn đã có được sau khi phá hủy hạch tâm quy tắc kia, tuy chỉ là một lượng nhỏ nhưng cũng đủ để hắn làm ra một vật phẩm chứa quy tắc đại đạo, ngay cả Thần Khí cũng không thể nào có quy tắc sức mạnh bên trong, mà hắn thì có thể tạo ra một thứ sử dụng được quy tắc thiên địa, chuyện gì hắn cũng có thể làm chỉ cần có đủ những thứ mà hắn cần để làm thôi.
Hắn thu về quy tắc lại vung tay ném ra Mộc Thiên giữa không trung, Mộc Thiên xuất hiện lại không có nhiều lời mà trực tiếp phóng ra sinh mệnh lực truyền vào trong cơ thể của Hàn Vũ Thiên, một thân thương thế trầm trọng lại đang bắt đầu khép lại với tốc độ kinh người mà ngay cả Thất Bảo Thần Chủ cũng phải kinh ngạc, cánh tay bằng hàn băng kia vỡ ra lại thấy một cái tay mới đã được mọc lại.
Mộc Thiên thu về sinh mệnh lực giọng nói lại có chút mệt mỏi nói:
"Chủ nhân, khôi phục như vậy làm cho tốn không ít năng lượng, e là trong thời gian tiếp theo sẽ không thể tiếp tục điều trị cho ngài."
Hàn Vũ Thiên híp mắt lại nói:
"Vậy vào một túi trữ vật của ta thì sao?"
Mộc Thiên lập tức như được ban cho thuốc tiên tinh thần lập tức sảng khoái cười khà khà nói:
"Chủ nhân, nếu như vậy thì ta có thể tiếp tục truyền thụ sinh mệnh của mình cho ngài dài dài rồi a."
Hàn Vũ Thiên bắt lấy Mộc Thiên rồi trực tiếp nhét vào trong ống tay áo không có thương tiếc, thương thế của hắn còn không tới nổi làm cho Mộc Thiên phải mất hơn nửa sức lực, cái cây này chỉ là đang âm mưu chiếm đồ tốt mà thôi.
Hàn Vũ Thiên thu lại ý nghĩ trong đầu cũng không lưu lại đây lâu, hắn thu thập mấy đầu yêu thú Chuẩn Tổ đã chết rồi hướng xuống phía sâu mà đi, không lâu sau đám người Long Bạch đã đuổi tới cũng cảm thấy xung quanh vừa mới xảy ra trận chiến có một chút kinh người, Sùng Khánh híp mắt lại nói:
"Pháp tắc va chạm chưa đạt tới ngưỡng cửa Đạo Tổ, nhưng lại có thể sánh với cuộc chiến toàn lực của hạ vị Đạo Tổ." — QUẢNG CÁO —
Tam Thủ nở ra một nụ cười có chút ẩn ý nói:
"Tốc độ tăng trưởng kiểu này, thử nghĩ khi hắn đạt được một cái bảo khố thì e là như cá chép hóa rồng, một bước có thể sánh ngang với chúng ta."
Trần Thái Phú hừ lạnh nói:
"Một tiểu tử mà thôi, nếu không phải có hai tên Đạo Tổ chống lưng thì hắn đã sớm chết không biết bao nhiêu lần."
Sùng Khánh cười miệt thị nói:
"Nhân tộc luôn ganh ghét người tài, thảo nào từ cuối thời thượng cổ thì nhân tộc liên tục xuống dốc, cũng bởi vì những kẻ đi trước các ngươi sợ rằng đám trẻ vượt mặt."
"Muốn đánh?"
Trần Thái Phú lườm Sùng Khánh khí tức chuẩn bị bùng nổ, Sùng Khánh cũng liếc mắt nói:
"Ta lại sợ ngươi?"
Long Bạch phất tay một đạo quang bắn tới ngăn cách hai người, lão chấp tay sau lưng nói:
"Gần đuổi kịp rồi thì đừng phí thời gian cãi nhau, cơ duyên ở ngay trước mắt."
Bốn người bọn họ lần nữa thẳng tiến một đường mà đi không có chậm trễ thêm thời gian, cuối tầng 5 lại là một cái vòng xoáy không gian, nhưng lần này lại là mười đầu yêu thú Đạo Tổ trấn thủ, số lượng tương đối nhiều và cường đại, ba trong số đó đã là trung vị cảnh Đạo Tổ tu vi.
Nguy cơ trùng trùng đương nhiên cũng có cơ duyên to lớn bên cạnh, dưới mười đầu yêu thú chính là mười gốc linh thảo Đạo Tổ, cấp bậc phải nói là cường đại, Đạo Tổ binh có thể luyện chế, nhưng linh thảo Đạo Tổ lại khó cầu.
Hàn Vũ Thiên ngồi xếp bằng không có vội vả động thủ mà cười nói:
"Ta đoán là bọn chúng đang rất gấp gáp sợ chúng ta lấy đi bảo vật, vậy thì cứ để mấy bảo vật này cho bọn chúng vậy."
Thất Bảo Thần Chủ và Huỳnh Thanh cũng không cho ý kiến mà ngồi xuống chờ đợi, mấy cái Đạo Tổ linh thảo kia xem ra cũng không có tác dụng với ba người bọn họ, nên họ cũng không cần phí sức mà đánh với mười đầu yêu thú kia, hãy để những kẻ cần nó làm chuyện này.
Cuối cùng đám người Long Bạch cũng kịp thời đuổi tới nhìn thấy ba người đang ngồi thì có một chút cau mày khó hiểu, Long Bạch thấp giọng nói:
"Tại sao các ngươi không tiếp tục đi?"
Hàn Vũ Thiên chậm rải mở mắt cười nói:
"Bọn ta nghỉ chân một chút." — QUẢNG CÁO —
Bốn người đương nhiên là không tin lời của Hàn Vũ Thiên nói, Mộ Trùng Yêu Vương phát hiện ra được bảo vật liền gấp giọng nói:
"Các vị mau nhìn, phía trước là linh thảo cấp Đạo Tổ."
Mọi người đưa mắt nhìn tới thực sự đã nhìn trúng mười gốc linh thảo Đạo Tổ bên dưới, nhưng đồng thời cũng thấy được mười đầu yêu thú cùng cấp đang trấn thủ ở đó, Sùng Khánh nhìn Hàn Vũ Thiên nói:
"Thì ra là chờ bọn ta tới mở đường sao?"
Hàn Vũ Thiên thản nhiên nói:
"Đồ vật không cần thiết, đương nhiên bọn ta sẽ không động thủ mở đường."
Long Bạch cũng thản nhiên nói:
"Vậy bọn ta giải quyết xong mười đầu yêu thú này, ngươi sẽ không có phần trong mười gốc linh dược kia."
Hàn Vũ Thiên bình tĩnh nhắm mắt thả một chữ nói:
"Mời."
Bạch Long cũng không để ý tới hắn nữa mà hạ lệnh cho ba thủ hạ bên cạnh ra tay, long nhân tộc bạo phát chiến ý trực tiếp quấn lấy ba đầu yêu thú vào trong chiến đấu, ma tộc cũng nhanh chóng xuất trận ba vị cùng với yêu thú tranh phong.
Một vị nhân tộc quấn lấy một đầu yêu thú vào cuộc chiến của mình, hiện tại chính là năm Đạo Tổ đối với ba Đạo Tổ yêu tộc tiến hành vây công, Long Hiến đã là thượng vị giả Đạo Tổ, chỉ thiếu bước nữa là thành viên mãn, nên lão cũng không có nặng nhọc gì mà thản nhiên chơi đùa với đầu yêu thú hạ vị trước mắt.
Tình huống hiện tại chính là đoàn người thí luyện áp chế hoàn toàn đối với mười đầu yêu thú kia, bốn người đang khoanh tay xem thì đột nhiên phát giác bất thường liền quay đầu nhìn về phía Hàn Vũ Thiên, chỉ thấy lôi điện màu đen chập chờn quanh người hắn.
"Ngươi định làm gì?"
Trần Thái Phú cau mày có chút không hiểu với hành động của Hàn Vũ Thiên, Sùng Khánh cau mày lộ rõ gân xanh trên tráng nói:
"Vừa nãy ngươi nói sẽ không động vào mấy cái linh thảo kia."
Lôi linh của Hàn Vũ Thiên không biết từ khi nào đã biến thành hình dạng nhìn như đám mây, hắn thản nhiên nói:
"Bản cung chủ nói là không có hứng thú với linh thảo, chứ đâu nói sẽ bỏ qua cơ hội có kẻ mở đường chứ?"
Lôi điện chớp động rất nhanh đã vọt ngang qua chiến trường, chỉ trong chớp mắt Hàn Vũ Thiên đã tới được cổng không gian tầng 5, tay hắn vung ra một đạo thân ảnh to lớn bị ném vào trong không gian vòng xoáy tầng 5, không kẻ nào khác chính là Bạch Ly Long, nó đã thoát khỏi trói buộc của quy tắc nơi đây, hiện tại đã có thể ra ngoài rồi.
Hàn Vũ Thiên cưỡi trên lôi linh vụt ngang chỉ để lại từng đạo lôi điện chập chờn trong không khí, mang theo hai vị Đạo Tổ thẳng tiến vào sâu trong tầng 6 mà không hề ngoảnh mặt nhìn lấy bọn họ. — QUẢNG CÁO —
"Theo!"
Long Bạch đương nhiên không có ngốc, lão ta biết ở dưới lại càng nhiều thứ quý giá hơn mười gốc linh thảo này, không nói hai lời trực tiếp hóa thành long ảnh xuyên qua chiến trường của Đạo Tổ, ba người khác cũng không chịu thua kém mà toàn lực đuổi theo sau.
Hàn Vũ Thiên cảm giác được phía sau có bốn cổ lực lượng đang điên cuồng bám đuôi, hắn nhếch môi bàn tay giơ ra chộp vào hư không bắt lấy nước hồ, kéo mạnh một cái tạo thành sóng hải cuồng cuộn nhắm về phía sau mà ồ ạt lao đến.
"Hừ."
Long Bạch thấy sóng hải cũng không có để ở trong mắt mà chỉ hừ lạnh, một tiếng hừ lạnh này lại mang theo long âm phá hủy đợt sóng cuồng cuộn kia.
Hàn Vũ Thiên cũng không định để bọn họ vượt qua dễ dàng như vậy, hai ngón tay điểm vào hư không hóa ra vạn kiếm phóng tới phía Long Bạch dẫn đầu, lần này còn có cả phong cấm pháp tắc và tổ huyết, Trần Thái Phú đột nhiên lao lên dẫn đầu, bàn tay vung ra đánh tới lục quang tách vạn kiếm thành hai hướng tạo thành đường đi cho lão.
Thất Bảo Thần Chủ nheo mắt lại có một chút hứng thú nói:
"Để ta xem thử thất thải chi quang có làm bọn chúng chùn bước, Thất Thải Nhất Kiếm."
Thất Bảo Linh Kiếm trong tay chém ra một đạo yêu khí tràn ngập sắc bén, bề ngoài chính là yêu khí kinh người, nhưng nếu là kẻ tu luyện nhãn lực hoặc là tinh thần cao thâm, tất nhiên sẽ nhìn ra được đây chính là ngụy trang cấp độ hoàn hảo, nhưng thật không may là trong bốn người họ không ai có được hai yếu tố trên.
"Xem yêu hoàng ta không tồn tại à?"
Sùng Khánh thấy được yêu khí đương nhiên là rất xem thường, bản thân đường đường là yêu hoàng, nếu sợ đạo yêu khí này thì còn gì là hoàng của yêu tộc.
Nhưng rất nhanh Sùng Khánh đã phát hiện chỗ không đúng, thân hình khựng lại một chưởng vỗ ra hư ảnh thao thiết tạo thành tấm khiên ngăn trở một kích này, thân hình hắn lùi lại ba bước mới ổn định lại, sự kinh ngạc trong mắt rất nhanh tan biến mà đổi lại là cơn tức giận tới đỉnh điểm.
Yêu hoàng đứng đầu yêu giới đã gần vạn năm chưa bao giờ bị Đạo Tổ thượng vị bức lui chứ đừng nói tới Đạo Tổ hạ vị như Thất Bảo Thần Chủ, đây là sỉ nhục chưa từng có đối với yêu hoàng hắn.
"Tên yêu tộc tạp chủ."
Sùng Khánh trực tiếp bạo khởi không có lưu lại một chút nào xông tới, Huỳnh Thanh vậy cũng không biểu cảm gì chỉ giơ lên một ngón tay, nhưng hành động này lại làm cho Sùng Khánh hoảng sợ dừng thân hình, ba vị khác phía sau cũng lập tức giữ khoảng cách với Sùng Khánh, tên quái dị nhất trong ba người Hàn Vũ Thiên không phải hắn mà là Huỳnh Thanh kia.
Không có biểu hiện gì nhiều, nhưng một khi động thủ lại là kinh thế hãi tục, áp chế Long Bạch không có đường hoàn thủ, nếu như hắn muốn gϊếŧ bốn người họ thì không ai có thể ngăn được, mấu chốt là nằm ở việc nắm giữ pháp tắc tới mức lô hỏa thuần thanh của Huỳnh Thanh, bất luận kẻ từng là Thần Hoàng như Nguyễn Công Sơn cũng phải kiên dè.