- 🏠 Home
- Tiên Hiệp
- Trọng Sinh
- Ta Là Hàn Vũ Thiên
- Chương 280: Hồ Vô Tận.
Ta Là Hàn Vũ Thiên
Chương 280: Hồ Vô Tận.
Tam Thủ thở dài vung ra một đạo kiếm khí tràn đầy thần tức, đây chính là một kiếm Chuẩn Thần mà hắn đạt được bên trong phế tích lúc đi tầm bảo, nhưng đáng tiếc đây là quang minh kiếm, đối với ma tộc là tương khắc không thể sử dụng được, hắn phải dùng bí pháp của ma tộc mới phong ấn được Chuẩn Thần kiếm này.
Long Bạch đôi mắt lóe sáng nói:
"Chuẩn Thần quang minh kiếm, Tam Thủ ngươi có đồ tốt lại không cùng với lão phu bàn luận một chút."
Long Bạch tu luyện là quang minh thuộc tính vừa vặn thích hợp với Chuẩn Thần kiếm mà Tam Thủ vừa lấy ra, Tam Thủ cười nói:
"Long Bạch ngài mà có được kiếm này thì khác nào cá gặp được nước, còn bọn ta thì là cá trong chậu rồi."
Tam Thủ biết Long Bạch đạt được không ít Chuẩn Thần bảo vật, nhưng hắn cũng không ngốc tới độ được một thanh quang minh Chuẩn Thần kiếm đổi cho lão, như vậy chính là tự mình dẫn lửa thiêu thân.
Phải biết Chuẩn Thần bảo vật mà thần linh hay chuẩn thần lưu lại, đa phần là đồ vật rất khó sử dụng, phải có cơ duyên và tạo hóa mới được sự chấp thuận của Chuẩn Thần bảo vật, Long Bạch không đem bất luận món nào ra để chấn áp tam phương thế lực còn lại, đủ thấy lão cũng không có duyên với những món đó.
Long Bạch dựa vào lực lượng cũng có thể một mình oanh kích ba vị thủ lĩnh còn lại, dùng ra Tổ Khí cùng lắm là ngang cơ với Long Bạch, nhưng để Long Bạch có được Chuẩn Thần quang minh kiếm này, thì đừng nói là trăm cái Tổ Khí cũng không chịu nổi một kích, Tam Thủ giữ nó cho đến giờ phút này đem ra cũng coi như sáng suốt.
Kiếm ý vừa lóe lên thì ba cổ lực lượng khóa chặt Long Bạch vào giữa, Tam Thủ, Sùng Khánh và Trần Thái Phú tuyệt nhiên không muốn Long Bạch động thủ lấy được thanh kiếm kia.
"Các vị, chớ có xem Long Bạch ta là người như vậy."
Một thanh âm già nua từ phía sau ba vị thủ lĩnh tam tộc vang lên, bọn họ kinh hãi quay đầu không biết từ khi nào Long Bạch đã nắm được quang minh kiếm ý.
Con ngươi ba vị cường giả co rút lại không thể ngờ được dưới ánh mắt của ba vị tu sĩ cùng cấp, mà Long Bạch vẫn có thể dễ dàng qua mặt mà đoạt lấy kiếm quang.
"Ha ha ha, đợi lão phu đạp lên Chuẩn Thần rồi thì bước vào thí luyện cũng không muộn."
Long Bạch nhìn tới Hàn Vũ Thiên bàn tay xòe ra cười nói:
"Giao Mộc Thiên ra đây."
Hàn Vũ Thiên đôi lông mày cau lại thần sắc không vui nói:
"Ngươi nghĩ nắm trong tay một thanh Chuẩn Thần liền vô địch sao?"
Long Bạch cười nói:
"Vậy thì ngươi nói cho lão phu nghe một chút, ai có thể ngăn được lão phu?"
Hàn Vũ Thiên vuốt nhẹ mái tóc lại có một sợi tóc được quấn vào ngón trỏ, hắn thần sắc bình thản nói:
"Vậy thử một chút."— QUẢNG CÁO —
Sợi tóc từ từ thẳng đứng như mũi kim tràn ngập khí tức thần thánh, sợi tóc kia câu thông thiên địa pháp tắc như lấy nó làm trung tâm vạn vật, Long Bạch thần sắc nghiêm lại quang minh kiếm trong tay chém tới vô tận kiếm quang.
"Một Chuẩn Thần binh khí cũng dám phách lối?"
Không gian nứt ra cự thủ chộp lấy kiếm khí như tiện tay gạt bỏ thứ ruồi muỗi đáng chết vậy, Hàn Vũ Thiên còn chưa truyền hồn lực vào thì đã thấy Huỳnh Thanh đứng trước mặt hắn, hai tay chấp sau lưng che chắn trước mặt Hàn Vũ Thiên không chút cảm xúc.
Huỳnh Thanh tu vi thực sự của hắn e là vượt qua cả Thần Cảnh, nhưng hắn áp chế tu vi bước xuống hạ giới, thực lực bộc phát cao nhất chỉ có thể là Đạo Tổ tầng 10 mà thôi, nếu như bộc lộ ra tu vi Thần Cảnh thì áp chế tu vi sẽ lập tức mất tác dụng, quy tắc Tô Lăng giới chắc chắn sẽ đẩy hắn ra khỏi đây.
Huỳnh Thanh khí tức phiêu miễu đã phá vỡ gông xiềng tiến vào Đạo Tổ tầng 8, đây chính là Đạo Tổ viên mãn cùng với Long Bạch chính là cùng cấp, nhưng thực lực Huỳnh Thanh thể hiện ra lại còn mạnh hơn thế nữa, đơn giản là vì Huỳnh Thanh thuộc một đẳng cấp hoàn toàn khác so với sinh linh ở hạ giới này, nếu muốn thì hắn vẫn có thể dùng tu vi Đạo Tổ câu thông một ít pháp tắc thần cấp để gϊếŧ hết bốn kẻ trước mặt.
"Làm sao?"
Long Bạch không nghĩ tới một Đạo Tổ sơ giai mà thôi lại dùng một chưởng ngăn được công kích của lão, ba người khác cũng không khỏi cau mày nhìn lấy Huỳnh Thanh, thật không ngờ Đạo Tổ đi theo Hàn Vũ Thiên lại cường hãn đến vậy.
Huỳnh Thanh tay chấp sau lưng bộ dáng xem thường không muốn động thủ, hắn thở dài nói:
"Đồ vật trên người của Hàn Vũ Thiên, các ngươi không phải muốn lấy liền lấy, đừng nghĩ bản thân đạt tới Đạo Tổ viên mãn thì cho là vô địch."
Long Bạch hừ lạnh kiếm quang trong tay lần nữa lập lòe nói:
"Ngươi che giấu tu vi rất tốt, nhưng so với lão phu thì cũng coi như ngang nhau."
Quang minh chính khí lần nữa vọt tới mang theo long uy cuồng cuộn không dứt, long uy gia trì chính là tổ huyết của lão, thiên địa pháp tắc như trăm sông đổ về biển hướng tới quang minh hội tụ mà đến.
Huỳnh Thanh một chưởng vỗ tới mang theo pháp tắc biến ảo thâm sâu khó lường, so với pháp tắc của Long Bạch thì không khác nào người trưởng thành bắt nạt tiểu hài đồng.
Oanh một tiếng chấn thiên, Long Bạch bay ra ngoài kiếm trong tay cũng rơi vào tay Huỳnh Thanh, cả đời Chiến Long Bất Bại cuối cùng đã nhận lấy trận thua đầu tiên, mà thua lại còn rất nhanh, chỉ một chiêu thức không có chiêu thứ hai.
"Ngươi làm sao có thể mạnh đến mức này?"
Long Bạch từ trong ngọn núi bị đυ.ng vỡ nát bước ra tràn đầy thương tích trông không giống đệ nhất cường giả, Huỳnh Thanh chấp tay sau lưng cười nói:
"Ngươi chỉ là một tiểu bối trong mắt ta mà thôi, không cần phải biết nhiều như vậy."
Long Bạch trong lòng có chút tức giận lại không thể nói gì hơn, tạo nghệ pháp tắc hai bên chênh lệch như trời với đất, đủ thấy được Huỳnh Thanh hẳn là người có tuổi đời cao nhất trong đây.
Thất Bảo Thần Chủ cũng không tin vào mắt mình mà nhìn lấy bóng lưng Huỳnh Thanh, bây giờ hắn mới hiểu vì sao Huỳnh Thanh lại không muốn đôi co với mình, căn bản là lão ta lười để ý đến, Thất Bảo Thần Chủ từng là Thần Hoàng pháp tắc am hiểu lại thâm sâu như biển, nhưng so với Huỳnh Thanh cũng cảm thấy có chút thua kém.
"Ngươi tìm được hắn ở đâu vậy?"
Thất Bảo Thần Chủ nhìn Hàn Vũ Thiên với giọng hơi thấp, Hàn Vũ Thiên chỉ cười nhìn tới Long Bạch nói:— QUẢNG CÁO —
"Long nhân tộc năm người tu vi Đạo Tổ, mỗi một người lấy ra một kiện Chuẩn Thần bảo vật để có thể vào trong thí luyện."
Long Bạch cau mày nói:
"Hàn Vũ Thiên, ngươi đây là thiên vị nhân tộc, lúc trước Trần Thái Phú chỉ bỏ ra một kiện Chuẩn Thần liền có thể toàn bộ có được tư cách, đến bọn ta thì mỗi người một kiện."
Hàn Vũ Thiên cười nói:
"Ban đầu thì bản cung chủ đúng thật có làm như vậy, nhưng mà ngươi đã động thủ với ta, nếu một kích kia đắc thủ thì bản cung chủ sớm đã thành thây khô, ngươi cũng sẽ không đứng đó mà trách người, nhưng đáng tiếc là động thủ thất bại, mà kẻ bại thì không có quyền để ý kiến, bản cung chủ còn chưa có gϊếŧ ngươi đã là nhân từ."
Long Bạch cau mày nhìn Hàn Vũ Thiên có chút không cam lòng, lão cảm nhận được Đạo Tổ thần bí trước mắt có khả năng gϊếŧ mình, tuy nói là lão có tuyệt kĩ đào thoát mà tổ tiên lưu lại, nhưng cũng không nắm chắc được bản thân có thể chạy khỏi đây.
Mà cơ duyên trước mắt chính là thí luyện Tuần Thiên Giả, vứt bỏ năm kiện Chuẩn Thần để vào trong thần tích mà thần linh lưu lại, đoán chừng bên trong còn có thể đột phá Chuẩn Thần, tới lúc đó trở ra bên ngoài lại tính sổ với đám người này sau.
Long Bạch suy tính một hồi cũng vung tay ném tới năm kiện bảo vật Chuẩn Thần, Hàn Vũ Thiên nhìn cũng không nhìn trực tiếp đánh bay chúng về phía người của Vạn Niên Cung.
Năm kiện binh khí lần lượt là 3 thanh trường kiếm, một thanh trường thương và một cái đinh ba, vừa vặn để cho Hàn Vũ Thanh, Luân Chi, Thải Thuận Nhi, Tiêu Hạo và Phụng Hiếu dùng.
"Chuẩn Thần bảo vật thưởng cho các ngươi, những người khác đợi khi ta tìm được đồ thích hợp cũng sẽ đưa cho một ít."
Lời này vừa ra toàn trường chấn động, Chuẩn Thần bảo vật ngay cả Đạo Tổ viên mãn như bốn vị thủ lĩnh cũng không dám lấy ra dùng, vậy mà Hàn Vũ Thiên một cái vung tay liền ban thưởng cho người trong cung, đây chính là quá khoa trương rồi.
Hàn Vũ Thiên bắt lấy thanh Chuẩn Thần quang minh kiếm mà Huỳnh Thanh ném tới rồi thu vào không gian trữ vật của hắn.
Thất bảo chi khí lần nữa quấn thân năm người long nhân tộc, Hàn Vũ Thiên điểm lên người bọn họ một đạo ấn ký có thể che giấu quy tắc của thế giới thí luyện, mà ấn ký đặt ở linh hồn rất khó để phát giác được.
Ma tộc cũng được 5 đạo thất thải chi khí bao phủ đồng dạng được đặt ấn ký, Hàn Vũ Thiên nhìn Sùng Khánh nói:
"Ngươi định lấy ra vật gì để được vào thí luyện đây?"
Sùng Khánh hừ lạnh vung tay ném ra một bộ chiến giáp mười phần bá khí đồng dạng Chuẩn Thần bảo vật, Hàn Vũ Thiên vung tay đem nó vào trong không gian trữ vật, tiếp theo cũng là đánh tới năm đạo thất thải chi quang.
Hàn Vũ Thiên nhìn Tuần Thiên Giả nói:
"Việc đã xong, bắt đầu thôi."
Xí Ly bước ra lần nữa lấy ra bảo vật không gian đem toàn bộ mấy trăm người tham gia đến thế giới thí luyện, vẫn như cũ đập vào mắt là một màu trắng xóa, một phút sau tất cả lại xuất hiện ở vách núi.
Mọi người nhìn lấy không gian xung quanh lại trố mắt kinh ngạc không thôi.
"Đây là thí luyện mà các tiền bối từng bước vào sao?"— QUẢNG CÁO —
Một Thánh Tông viên mãn tràn đầy không thể tin được nhìn tràn cảnh hùng vĩ xung quanh, đám người Chuẩn Tổ thì cũng không có gì lạ đối với cảnh này.
Nhu Cốt đứng ở hư không lại nhìn xuống đám người bên dưới thấp giọng nói:
"Chuẩn Tổ đa phần đã vượt qua những khảo hạch trước đó, hiện tại sẽ có người đưa các ngươi đến vùng khác của thí luyện."
Vừa dứt lời Miêu Ảnh đã xuất hiện đưa hết đám người có cấp bậc từ Chuẩn Tổ trở lên rời khỏi đây, bọn họ chỉ trong một thoáng lại xuất hiện tại hồ nước ngàn dặm, mặt hồ yên tỉnh lại không thấy có gì kì quái.
Miêu Ảnh đứng trên mặt nước thản nhiên nói:
"Thí luyện lần này chính là Hồ Vô Tận, đi sâu xuống bên dưới mặt hồ không đáy này, giới hạn vượt qua khảo hạch chính là vạn dặm bên dưới, nếu ngươi có khả năng đi sâu hơn thì phần thưởng tất nhiên sẽ phong phú hơn, mỗi một tầng các ngươi đi qua sẽ có một không gian truyền tống, có tổng cộng chín tầng không gian tương đương với chín tầng, ta khuyên các ngươi lượng sức mà làm, ngay cả Đạo Tổ còn chưa chắc đến được tầng 5."
Miêu Ảnh nói xong xếp bằng lơ lửng trên mặt hồ, trước khi nhắm mắt tọa thiền thì hắn vung tay liền có tòa tế đàn hiện ra, 9 tầng không gian cũng từ tế đàn xuất hiện.
Hàn Vũ Thiên nhìn sơ qua một chút cười nói:
"Không gian một chiều, chỉ có thể từ bên kia bước ra, chứ không thể đi vào."
Vạn Niên Cung cũng chỉ có thể mang theo Huỳnh Thanh, Thất Bảo Thần Chủ, Hồng Thiên và Mạch Liên, bởi vì 2 người là Đạo Tổ, 2 người còn lại đã từng tham gia thí luyện.
"Hàn Vũ Thiên, ta nhớ ngươi còn giấu một tiểu tử kỳ lân, đem hắn ra đi."
Miêu Ảnh nhắm mắt tĩnh tọa lại thấp giọng nói, Hàn Vũ Thiên không có bất ngờ việc Tuần Thiên Giả phát giác ra được, hắn cười thản nhiên nói:
"Hắn còn đang bận làm chuyện khác."
Hàn Vũ Thiên vung tay đánh xuống mặt hồ một cái lỗ lớn rồi bay vào bên trong, đám người Vạn Niên Cung cũng nhanh chóng theo sau.
"Đi thôi."
Hưng Vinh cùng mấy Chuẩn Tổ cũng mau chóng theo sau đoàn người Vạn Niên Cung, Vũ Lâm Nhàn liếc mắt nhìn đám yêu tộc rồi cũng mang theo Điệp Hoa Cung cường giả đi vào trong.
"Tìm kiếm một chút cơ duyên vậy."
Long Bạch mang theo long nhân tộc hướng xuống hồ nước, Tam Thủ dẫn ma tộc nối đuôi mà đi, Sùng Khánh và yêu tộc là đoàn người cuối cùng bước vào trong.
Bọn họ vừa vào hố lớn kia lập tức bị vô tận sóng nước cuồng cuộn lấp lại, bọn họ lập tức bị trọng lực nước nghiền ép, vừa đi được ngàn dặm liền nặng nề hơn gấp trăm lần, nhưng bọn họ căn bản không có ảnh hưởng nhiều, bởi ai trong bọn cũng đều là Chuẩn Tổ làm sao mới đi ngàn dặm liền bị trấn áp.
- 🏠 Home
- Tiên Hiệp
- Trọng Sinh
- Ta Là Hàn Vũ Thiên
- Chương 280: Hồ Vô Tận.