Giá cả đã định xong, người của gian phòng số 5 đều đi hết để chuẩn Tử Dạ Thạch trao đổi cho Hàn Vũ Thiên.
Hàn Vũ Thiên sau khi thỏa thuận xong liền ngồi xuống xem tiếp trận đấu giá, Mạnh Lang lão chậm rãi giơ lên chén đầu tiên nói:
"Mời các vị tiếp tục đấu giá."
"Ta đấu giá 150 vạn linh thạch."
Gian phòng số 1 không do dự lập tức ra giá trên trời, chén thứ nhất vẫn là thuộc về gian phòng số 1.
Một ngày nữa đã trôi qua, toàn bộ Hồng Mệnh dịch đã bán hết.
Hàn Vũ Thiên đã đổi 2 bình Tẩy Tủy và 3 chén Hồng Mệnh cho gian phòng số 5 để lấy 80 cân Dạ Tử Thạch, còn 8 bình Tẩy Tủy đan và 27 chén Hồng Mệnh dịch đổi ra linh thạch chính là 4850 vạn linh thạch, chia cho Thanh Hoa lâu một phần là 485 vạn linh thạch, thì trong tay hẳn vẫn còn 4365 vạn linh thạch.
Thật không nói tới với số lượng linh thạch khủng bố như vậy sẽ mua được bao nhiều đồ, chỉ cần dùng linh thạch nện vào người của tộc nhân thôi, đã bồi bổ ra hơn trăm vị Hợp Đan.
Hàn Vũ Thiên rời khỏi đi gặp Mạnh Lang lão nhân, hắn trực tiếp vào vấn đề nói:
"Ta muốn mua một vùng đất ở bên ngoài Bát Quan thành, kéo dài 10 dặm, ngươi phải xây một tòa cung điện ở nơi đó."
Hàn Vũ Thiên lấy ra tâm bản thiết kế cung điện cho Mạnh Lang lão, cùng một túi trữ vật không gian lớn, bên trong chứa 1065 vạn linh thạch.
Mạnh Lang lão xem xét bản đồ nơi mảnh đất Hàn Vũ Thiên muốn mua, lão gật gật đầu nói:
"Thanh Hoa lâu ta sẽ đáp ứng với ngươi những thứ này, còn việc Tử Dạ Thạch thì?"
Hàn Vũ Thiên vung tay lên liền có 10 bình Tẩy Tủy đan nói:
"Của Thanh Hoa lâu các ngươi hết, lo liệu cho thỏa đáng một chút."
Mạnh Lang lão cười ha hả sảng khoái vô cùng gật đầu đám ứng, nhóm người của Hàn gia cũng trở về phủ đệ của mình.
Nét mặt ai nấy cũng đều vui vẻ đến phát khóc, hạnh phúc vì chỉ trong vài ngày đã trở thành đại gia rồi.
Hàn Vũ Thiên trở về đưa cho Hàn Vũ Đạo một túi trữ vật chứa 500 vạn linh thạch nói:
"Tổ phụ hãy dùng nó để tu sửa lại Hàn gia và bồi bổ tộc nhân đi, Thiên nhi còn có việc lại phải ra ngoài rồi."
Hàn Vũ Thiên không đợi mấy vị chủ nói lời nào liền hết đồ vật trong thư phòng, dẫn theo Giao lão và hai người họ Tiêu lên xe ngựa rời khỏi Bát Quan thành.
Ra khỏi Bát Quan thành, hắn tới được một ngọn núi lớn hướng tới một cái hang động đi vào bên trong.
Hang động rộng lớn đủ chứa 10 người ở trong đây, Hàn Vũ Thiên bố trí một cái trận pháp kiến cố, hắn phân chia linh thạch cho Giao lão và Tiêu Hạo, còn lấy một ít hạt giống hoa cỏ cho Tiêu Nhiên.
Toàn bồ đều được hắn chuẩn bị từ trước mới tới đây, Hàn Vũ Thiên cầm viên linh thạch trực tiếp nuốt vào trong bụng.
Âm Sát Thất Hồn trong cơ thể trực tiếp bóp nát linh thạch, giúp Hàn Vũ Thiên hấp thu toàn bộ năng lượng của linh thạch.
Hàn Vũ Thiên là người đầu tiên chìm vào trong tu luyện, kế tiếp chính là Giao lão, Tiêu Hạo ham chơi vài ngày cũng đã bắt đầu tu luyện, sau khi bị Hàn Vũ Thiên nện cho chục quyền.
Hàn gia phủ đệ, Hàn Vũ Đạo đã cho người đi mua vật liệu sửa chữa, lão cũng phân phát cho mấy vị trưởng lão trong tộc tài nguyên để bế quan.
Hơn hết chính là mua mấy khu đất xung quanh Hàn gia để mở đất đai của mình, mỗi một biến động nhỏ của Hàn gia thôi đều bị mấy tộc khác chú ý tới.
Bọn họ đều cho rằng là do vị gia chủ Hàn Ma Viêm trở về với vô số tài nguyên, mới bắt đầu mở rộng và sửa chữa lại Hàn gia.
"Thật không nghĩ tới chỉ mới 8 năm trôi qua thôi, hắn đã đạt được nhiều tài nguyên như vậy."
"Không hổ là thiên tài đời trước của Hàn gia mà."
"Hàn gia thật là có phước khi tồn tại một vị gia chủ như vậy."
Từng tiếng bàn tán bên ngoài không dứt, toàn bộ đều hướng vào Hàn Ma Viêm mà khen thưởng, khiến hắn khóe môi giật giật không biết phải làm sao.
Hàn Ma Viêm trở về chỉ có một thân tu vi Hợp Đan, chứ không mang một chút tài nguyên nào về cả, số tài nguyên này đều là của Hàn Vũ Thiên lấy được ở buổi đấu giá.
Không lẽ hắn sẽ ra nói toàn bộ thứ này là do cháu của hắn làm, như vậy thì khác nào cho dân chúng xỉa sói hắn vô dụng.
Nên Hàn Ma Viêm cũng chỉ biết hưởng thụ cái hư danh từ trên trời rơi xuống này dùm cháu ngoan Hàn Vũ Thiên mà thôi.
"Lục đệ thật sự rất hay nha."
Hàn Xuyên vỗ vai Hàn Ma Viêm, Hàn Tuyên cười nói:
"Đúng vậy, đòi gϊếŧ cháu trai rồi bây giờ lại được cái hư danh từ trên trời rơi xuống, từ túi tiền của chính cháu trai hắn đòi gϊếŧ."
Hàn Vận Lai giơ ngón cái trước mặt Hàn Ma Viêm nói:
"Liêm sỉ của đệ thật sự đã bị chó tha rồi, ta cảm phục."
"Các huynh!"
Hàn Ma Viêm mặt đỏ bừng bừng nhưng cũng chỉ tức giận bỏ đi mà thôi.