Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Ta Là Fan Của Bồ Tát

Chương 6

« Chương TrướcChương Tiếp »
Trình Lương lấy lại tinh thần, uống một ngụm cháo thật lớn, thần bí nói với Phan Kính: "Lúc chú còn học cấp hai, nghe giáo viên trong thành phố nói trong núi có rất nhiều bảo vật. Núi Đại Hạt Tử của chúng ta lớn như vậy, bên trong ắt hẳn có rất nhiều đồ tốt. ”

"Chú chạy xe tải mang hàng hóa vận chuyển đến huyện chúng ta, nhưng lần nào cũng sẽ mang đồ ra ngoài!”

“Lương thực mà mẹ chú và các cô dì trồng được có thể đem ra ngoài bán. Hoa quả khô trên núi cũng có thể đem bán.”

“Đợi sau này chú tìm được mối quan hệ thì sẽ hợp tác với người trên núi, đến lúc đó thôn chúng ta và bọn họ có thể kiếm tiền rồi!”

“Sau này có tiền thì đào đường hầm, không cần đi đường núi xa như vậy nữa, chúng ta có thể mời chuyên gia về dạy cách làm ruộng và đồ thổ sản.”

Phan Kính chăm chú lắng nghe ước mơ của thanh niên này.

Ăn xong bánh, lên xe, Phan Kính cũng không khuyên Trình Lương đi chạy tuyến khác nữa.

Mạng của thanh niên này cùng núi Đại Hạt Tử đã khóa cùng một chỗ.

Đến thành phố, Trình Lương mang theo Phan Kính đi khu tây thành.

Các nhà máy ở phía tây tương đối nhiều, dân cư thì tập trung ở phía đông.

Hầu hết mọi người sống ở giữa, thuận tiện để làm việc trong nhà máy, còn những người không làm việc trong nhà máy thì sống ở phía đông.



Vì vậy, trong thành phố lưu hành một câu nói: tây nghèo đông giàu, càng ở sát mé đông thì càng giàu.

Xe đi vào khu vực nhà máy có rất nhiều bụi. Mặc dù đóng cửa sổ xe nhưng Phan Kính vẫn hắt hơi vài cái.

Trình Lương rất quen thuộc đường bên trong, rất nhanh đến trước một cửa hàng nhỏ.

Trước cửa hàng có một bà thím đang ngồi, Trình Lương mở cửa sổ, lớn tiếng chào hỏi: "Thím Triệu, cháu đi giao hàng trước, đợi lát nữa quay lại! ”

Thím Triệu ở cửa mang theo ý cười nồng đậm: “À Lương Tử đó à, nhanh lên! Thím nghĩ mày cũng sắp đến nên đã hầm sẵn móng giò rồi!”

Trình Lương gật đầu, tiếp tục đi về phía trước.

Xe rẽ vào một khúc cua, Trình Lương giải thích với Phan Kính: "Thím Triệu trước kia là người trong thôn chúng ta, sau đó con trai thím ấy ra ngoài làm việc, được quản đốc coi trọng, cưới em họ của quản đốc liền mang thím Triệu tới đây.”

"Quan hệ hai người rất thân thiết sao?" Phan Kính hỏi.

"Đúng vậy, thím Triệu cũng giống mẹ chú còn trẻ đã mất chồng, một mình nuôi lớn con trai, hai người ở trong thôn thường xuyên giúp đỡ lẫn nhau.”

Suy nghĩ một chút, Trình Lương bổ sung: "Thím Triệu cũng giống như dì ruột của chú vậy. Nếu sau này có người đối xử với cháu không tốt, cháu cứ đến cửa hàng của thím Triệu, mách với thím ấy. Chờ chú đến, chú sẽ cùng thím Triệu báo thù cho cháu.”

Phan Kính có chút muốn cười, nhưng lại cắn môi nhịn xuống.



Khu vực nhà máy rất lớn, rẽ trái rẽ phải một hồi cuối cùng bọn họ cũng đến trước một nhà máy.

Trình Lương xuống xe đưa biên lai giao hàng trong tay cho ông chủ, lại tính phí lái xe, sau đó ký tên lấy tiền.

Chờ xử lý xong, bọn họ lại trở về đường cũ.

Phan Kính hỏi: "Chú Trình, chúng ta không đi bán đồ thổ sản ạ?”

Trình Lương lắc đầu: "Gần thành phố cũng có núi, tuy rằng không lớn bằng chúng ta, nhưng đồ thổ sản không hiếm, không dễ bán. Chú đặt hàng ở cửa hàng thím Triệu, lúc chú rảnh thì sẽ chạy khắp các nhà máy hỏi xem có ai muốn mua hay không, nhưng cũng không có đơn hàng lớn, bình thường người ta hay mua về cho gia đình ăn thử.”

Bọn họ lại trở về cửa hàng của thím Triệu.

Hai người vừa vào cửa hàng, quả nhiên ngửi thấy mùi thịt hầm nồng đậm. Thím Triệu hưng phấn bưng một cái chậu lớn ra chào hỏi bọn họ.

Phan Kính từ sau khi bà nội bị bệnh đã không còn ai nấu cơm cho cô bé nữa, nhìn thấy nhiều thịt như vậy, kìm lòng không được có chút đói bụng. Chào thím Triệu xong thì hai mắt không ngừng nhìn chằm chằm vào trong nồi.

Trình Lương ở trước mặt Phan Kính không dám giới thiệu cả nhà cô bé đều đã chết, bây giờ phải lên thành phố ở nhờ nhà họ hàng, chỉ giải thích qua loa với thím Triệu cô bé này thuận đường ngồi xe lên thành phố.

Thím Triệu không hỏi nhiều, thấy tiểu cô nương đáng yêu như vậy thích còn không kịp, vội vàng gọi bọn họ ăn cơm.

Trước mặt Trình Lương có một chén lớn, trong chén là nửa cái đầu heo, chén trước mặt Phan Kính cũng không nhỏ, là một chén canh trứng tươi.
« Chương TrướcChương Tiếp »