Chương 10

Chị Lan vươn tay, Phan Kính nhìn cô một lúc, ngập ngừng giây lát rồi cũng vươn tay ra.

Chị Lan dắt Phan Kính đến căng tin, bên căng tin đã xếp một hàng dài.

Thấy chị Lan mang theo một đứa bé, mọi người sợ đứa bé đói bụng, có một người trong hàng nhường chỗ trống. Chị Lan nói lời cảm ơn rồi thoải mái đứng vào.

Người phía sau tò mò nhìn Phan Kính hỏi: "Chị Lan, đây là con nhà chị sao?”

Phan Kính nghiêm túc trả lời: "Không phải, cháu là nghi phạm."

Chị Lan không nhịn được cười rộ lên: "Cháu đâu phải nghi phạm." Thấy Phan Kính cũng không bị chuyện buổi sáng dọa sợ, cô cũng yên lòng.

"Đây là người bị hại nhỏ của chúng ta." Chị Lan giới thiệu Phan Kính như vậy.

Lúc lấy cơm, chú đầu bếp cho Phan Kính một chén canh trứng.

Phan Kính ăn rất vui vẻ, chị Lan bên cạnh lại gắp tôm trong món ăn của mình cho Phan Kính, Phan Kính ngượng ngùng, liền cố sức gắp một cái đùi gà lớn cho chị Lan. Chị Lan lại ra khu lấy đồ ăn bưng cho cô bé một phần gan lợn.

Bữa ăn này Phan Kính quả thực có chút no, nhưng cô bé chỉ cảm thấy mình làm phiền người ta, thầm nghĩ đợi đến lúc điều tra, nhất định phải cố gắng nói cho rõ ràng một chút, những câu nào không thể nói sự thật thì sẽ không trả lời, tận lực không được lừa gạt các chú các dì tốt như vậy.

Sau bữa ăn, Phan Kính lại ngủ trưa thêm một lúc.

Đến 2:30 chiều, cô bé mới được đưa đến phòng thẩm vấn.

Phòng bên cạnh, kẻ buôn người cũng đang bị thẩm vấn. Chỉ có điều bầu không khí hai bên hoàn toàn không giống nhau.



"Nói đi! Anh là ai! Thẳng thắn sẽ được khoan hồng, kháng cự sẽ bị trừng phạt! "Sau đó vang lên âm thanh gõ bàn.

Phía bên kia: "Bạn nhỏ, tên của cháu là gì?" Có người đưa tới một ly nước ấm.

Phan Kính ngồi nghiêm chỉnh, ghế dựa quá cao, hai chân cô bé treo lơ lửng trên không trung, vừa rồi cũng được một cảnh sát khác ôm lên chỗ ngồi, quả thực làm cho người ta muốn cười.

Nhưng biểu tình trên mặt Phan Kính rất nghiêm túc.

"Cháu là Phan Kính, Phan trong “bất tín phan lang phong cốt tiên", Kính trong kính trọng tổ quốc.”

Nghe một đứa trẻ nhỏ như vậy có thể nhớ một câu dài như vậy, cảnh sát phụ trách thẩm vấn cười nói: "Có phải là cha cháu dạy cho cháu không? Cha cháu có đẹp như Phan An không?”

Phan Kính gật đầu: "Là cha dạy cháu. Nhưng cháu không nhớ cha trông có đẹp hay không.”

Cảnh sát hỏi: "Kính Kính, cha cháu đâu?"

Phan Kính lục lọi cặp sách nhỏ, lấy ra mấy tờ giấy chứng tử kia.

Cô không thích nói với mọi người rằng cha mẹ và bà nội của mình đã qua đời, điều này nghe có vẻ khiến cô trông đáng thương.

Còn không bằng trực tiếp để cho bọn họ tự xem.

Cảnh sát nhìn vào những mảnh giấy, ai nấy im lặng.

Chị Lan ở một bên cũng nhìn thấy, trong lòng buồn bã.



"Bà cháu từng nói những kẻ buôn người thích những đứa trẻ như cháu. Bà đã dạy cháu rất nhiều cách để đối phó với những kẻ buôn người." Phan Kính nói, mượn lý do của bà nội để rửa sạch nghi vấn trên người mình.

Cảnh sát hắng giọng: "Vậy cháu đến thành phố làm gì?”

Phan Kính im lặng, vừa rồi còn suy nghĩ sẽ không nói dối các cô chú, vậy mà hiện giờ cảnh sát lại hỏi ra một vấn đề không thể nói thật.

Phan Kính cân nhắc một lúc mới nói: "Người ở quê đưa cháu tới đây tìm họ hàng.”

Người ở quê = Trình Lương.

Trình Lương vẫn cho rằng mình đưa Phan Kính tới tìm họ hàng, không tính là nói dối.

Phan Kính tự âm thầm cho mình một like.

Chị Lan ở một bên không nhịn được xen vào: "Vậy cháu có tìm được người thân không?"

Phan Kính thành thật lắc đầu: "Không có.”

Cái này không thể nói dối, vạn nhất cảnh sát nhất định phải đưa cô về nhà họ hàng thì phiền to.

Bên này Phan Kính tài liệu đầy đủ, toàn bộ gia sản đều ở trong túi xách nhỏ của cô bé, chi tiết cơ bản rõ ràng. Không có vấn đề gì khác ngoài việc quá mức to gan và quyết đoán khi đối phó với tên buôn người.

Bất quá, trải qua nhiều cái chết của người thân như vậy, cô bges hiểu chuyện hơn những bạn bè đồng trang lứa cũng dễ hiểu.

Cảnh sát lấy lời khai xong, Phan Kính dùng sức ấn dấu tay nhỏ bé của mình lên chỗ ký tên.