Chạng vạng, trên bầu trời loáng thoáng tuyết rơi, trên đường rất ít người đi đường, trong tòa nhà bệnh viện chạy ra một tiểu cô nương, mặc áo lông màu hồng nhạt, vội vàng chạy tới cửa hàng hoa quả đối diện.
"Chú ơi, cháu muốn mua dâu tây."
Cô bé giọng còn hôi sữa, chủ quầy hàng đang dọn sạp rất thích cô bé, nhưng cũng cảm thấy khó xử: "Cháu bé, mùa đông không có dâu tây đâu.”
Cô bé không thất vọng, tiếp tục hỏi: "Chú có biết chỗ nào bán dâu tây không ạ?"
Chủ quầy hàng lắc đầu: "Không có chỗ nào có dâu tây đâu cháu. Cháu mau về nhà tìm cha mẹ đi, đợi trời ấm lên rồi cha mẹ sẽ mua cho cháu.”
Tiểu cô nương nói cảm ơn, quay đầu đi ra ngoài.
Chủ quầy hàng lo lắng đi theo, hắn nhìn thấy tiểu cô nương đi ra từ tòa nhà bệnh viện, hẳn là con của nhân viên y tế.
Nhưng cô bé lại không quay về bệnh viện, thế mà lại chạy sang một hướng khác.
Chủ quầy hàng có chút tức giận, tiểu cô nương trông ngoan ngoãn mà lại cứng đầu chỉ vì muốn ăn dâu, trời tối nguy hiểm biết bao.
Chủ quầy hàng đuổi theo gọi cô bé lại: "Này! Này! Cháu đừng chạy, quầy hoa quả ở chỗ này đều là do chú cung cấp, chú nói không có thì là không có! Về nhà với cha mẹ đi, nếu không gia đình cháu sẽ lo lắng đó!”
Cô bé dừng lại: "Chú ơi, cháu không có cha mẹ, cha mẹ cháu chết rồi. Gia đình cháu chỉ có bà nội, bà đang ở trong bệnh viện, cô bác sĩ nói bà sắp không ổn rồi, có lẽ là hai ngày nữa sẽ qua đời.”
"Bà nội vẫn đang hôn mê, thỉnh thoảng có lúc tỉnh táo bà hay lẩm bẩm muốn ăn dâu tây.”
Tiểu cô nương vóc người thấp bé, chạy đến mức trán đầy mồ hôi, chóp mũi bị đông lạnh đỏ bừng, nhưng ánh mắt dưới ánh đèn đường lại sáng tỏ.
Chủ quầy hàng cảm thấy cổ họng nghẹn lại.
Hắn hít một hơi: "Coi như cháu may mắn, vợ chú sắp sinh rồi, cô ấy thích ăn trái cây, chú có đặc biệt mua một cân dâu tây ở thành phố cho cô ấy.”
Hai người quay lại cửa hàng trái cây.
Quả nhiên chỉ có một cân dâu tây.
Rõ ràng là được lựa chọn rất tỉ mỉ, quả nào cũng đầy đặn đỏ tươi.
Nhưng chỉ có hai mươi quả.
Tiểu cô nương ngẩng đầu nhìn thoáng qua chủ quầy hàng, có chút ngượng ngùng.
Chủ quầy hàng thúc giục cô bé: "Cháu lấy đi.”
Cô bé không trì hoãn nữa, lấy túi vải nhỏ ra khỏi túi, nghiêm túc đếm mười quả dâu tây.
Sau đó cô bé thò tay vào trong áo lông vũ lấy ra một cái ví nhỏ dệt bằng sợi len, trên mặt thêu hoa nhỏ màu vàng và mặt trời màu đỏ thẫm, vừa nhìn đã biết là thẩm mỹ của người già.
Cô bé lấy ra một tờ giấy màu đỏ, đưa nó cho chủ quầy hàng.
Chủ quầy hàng vội vã đẩy trở lại: "Cháu cất tiền cho kỹ, đừng để người khác nhìn thấy. Mau đi đi, đây là chú tặng cháu.”
Cô bé cúi chào thật sâu, nhanh chân chạy đến bệnh viện.
Bà nội là người duy nhất trên thế giới yêu quý cô bé, nhưng bây giờ bà cũng sắp được đoàn tụ cùng với cha mẹ cô bé.
Trong phòng bệnh, bà nội tóc hoa râm đã ngủ say.
Tiểu cô nương yên lặng ngồi ở bên giường một lúc, sau đó bưng chậu quần áo bẩn của bà nội mang đi giặt.
Ông cụ ở phòng bệnh cách vách lẳng lặng nhìn bóng dáng nhỏ bé đi qua, trong lòng bất giác buồn bã.
Bác sĩ đang ở chỗ ông cụ, cũng chỉ thở dài.
"Còn giặt sao?" Ông cụ thì thầm với bác sĩ.
Bác sĩ gật đầu: "Nói với con bé chỉ còn hai ngày, cho nên nó liền…” Bác sĩ nghẹn ngào: "Con bé nói bà nó là người thích sạch sẽ.”
Ông cụ không nói lời nào, trong lòng vừa khó chịu lại vừa hâm mộ.
Sau một lúc ông cụ mở miệng: “Trị bệnh cho bà nó tốn rất nhiều tiền, đứa trẻ này sau này phải làm sao đây.”
Đây không phải là một câu hỏi, thế nên bác sĩ cũng không trả lời.
Nhưng bác sĩ cũng lo lắng tương lai sau này của cô bé.
Cha mẹ qua đời vì tai nạn xe hơi, thủ phạm là một người đàn ông độc thân, hắn không bồi thường nổi bèn trực tiếp tự tử, tòa án đã bán đấu giá ngôi nhà và con xe nát của thủ phạm xem như một khoản bồi thường.