Vì không muốn bạn bè lo lắng nên Hạ Tiểu Mễ vẫn đi học như bình thường.
"Em đi thế này không sao chứ? Mễ Mễ?". Khúc Hành lái xe, gương mặt trầm trầm lo lắng hỏi nó.
Hạ Tiểu Mễ gật đầu, cười thật tươi:"Không sao đâu mà không sao đâu. Chỉ còn một tuần nữa là em tới Úc rồi. Vừa hay thời điểm đó là nghỉ hè. Em không muốn bạn bè biết chuyện đâu!".
Khẽ quay đầu nhìn nó, anh chỉ biết thở dài, lát sau mới gượng cười:"Vậy được. Thế....anh sẽ nhờ Trác Lý Ngôn và Vãn Tình bảo vệ em!".
"Hả? Cái tên ôn con biếи ŧɦái họ Trác đó ư? Hắn biết chuyện em sao? Sao anh lại để hắn biết chứ?". Hạ Tiểu Mễ nổi đóa, phồng mồm trợn mắt không cam chịu nhìn Khúc Hành.
Anh mắt nhìn phía trước, trả lời:"Tên đó cũng không phải nhiễm nhiên mà trở thành hiệu trưởng của trường Velvret. Em mất tích nguyên một ngày không tới trường, lại đã thay đổi nên Trác Lý Ngôn đương nhiên để ý tới em, điều tra một chút là ra ngay bệnh án của em...". Ngừng một chút, anh lại tiếp:"Chỉ trách anh, không quan tâm tới em, mãi tới khi ba mẹ em nói mới biết....Anh đúng là vô tâm thật!". Mắt cụp xuống, cái xúc cảm đau đớn cùng tự trách mạnh mẽ chiếm lấy tâm trí anh.
Khi biết tin nó bị bệnh máu trắng, anh đã rất sợ. Anh đau khổ dằn vặt vô cùng. Nếu anh biết sớm hơn thì nó sẽ được cứu sớm hơn. Anh đúng là ngốc, tại sao ngày đó khi nó thay đổi anh lại không nhận ra chứ?
Cảm tưởng như cả thế giới chống lại mình, như cả vũ trụ nhìn vào mình mà chỉ chỏ "tên kia thật ngốc!" "tên đó thật vô tâm!" " thật vô dụng!"...Những lời chỉ trích vô hình đâm xuyên qua gia thịt anh, đau lắm, bất lực lắm.
Nhưng dù anh có đau đớn, có khổ sở, có dằn vặt mình thì thế nào chứ? Đâu thay đổi được gì? Ông bà Hạ đã giấu nó suốt "8" năm trời, hẳn là có điều gì đó uẩn khúc. Vậy có lẽ, có lẽ anh không nên nói ra việc này. Ngược lại, anh cần phải bên nó, làm nguồn động lực để nó luôn tỏa sáng rực rỡ, sưởi ấm trái tim anh.
Anh đã quyết định giấu nó. Mọi việc vẫn diễn ra như thể chẳng có gì cả. Anh đưa nó đi học, vẫn cười với nó, vẫn cùng nó đi chơi, vẫn tổ chức sinh nhật cho nó, vẫn bên nó,.....Để rồi sau những nụ cười ấy, sau những cử chỉ âu yếm thân mật ấy, là một thân xác tiêu điều, luôn thu mình trong bóng tối, làm bạn với sự đau thương do chính mình tạo ra. Có lẽ anh là kẻ sống hai mặt lắm nhỉ.
Tuy vậy, để giữ được nụ cười trên môi nó, anh bất chấp tất cả, bất chấp mọi thứ, giống như 7 năm trước vậy.
"Được rồi, tới nơi rồi, em vào đây!". Hạ Tiểu Mễ cười, tháo dây an toàn rồi mở cửa bước ra.
Anh mỉm cười, đôi mắt láy lên.
Rất nhanh, như gió thoảng, nó nhướn người sang, ôm lấy đầu anh đặt vào l*иg ngực, tay siết chặt, khao khát như muốn nhập anh luôn vào cơ thể mình vậy.
"Khúc Hành, anh không vô tâm. Anh là người quan tâm em nhất. Anh cho em biết đến hai chữ "dựa dẫm", mang đến cho em cảm giác ấm áp, an toàn. Anh biết không?". Nó buông anh ra, để anh đối diện với mình, môi khẽ nở nụ cười thật tươi:"Vì anh nên em mới quyết định tiến hành ca phẫu thuật. Mới quyết định đấu tay đôi với tử thần đấy!".
Hai mắt anh long lanh, ôm chặt lấy nó:"Mễ Mễ, Mễ Mễ". Anh muốn được gọi tên nó mỗi ngày, muốn mang đến cho nó nụ cười hạnh phúc, muốn thay nó gánh cả thế giới.
"Mễ Mễ, sau khi em tiến hành ca phẫu thuật, anh sẽ dẫn em đi du lịch thật xa, thật lâu, cùng em tránh xa khỏi những xô bồ của xã hội như điều em mong muốn. Tuy vẫn phải trở về, nhưng nó cũng...cũng giúp ước muốn của anh phần nào được trở thành hiện thực phải không?". Anh nhìn nó, đôi mắt hi vọng.
Hạ Tiểu Mễ bất ngờ, gương mặt phiếm hồng, nó híp mắt gật đầu một cái:"Dạ được!".
....
"Tiểu Mễ, cậu không khỏe ở đâu à?". Thôi Trần Đổng nhìn nó, khẽ đẩy gọng kính hỏi. Nhìn sắc mặt nó càng lúc càng nhợt nhạt, cậu lo lắng muốn chết, vì vậy liền không tự chủ mà hỏi. Đến lúc hỏi xong, Thôi Trần Đổng liền cảm thấy có chút không ổn, cậu thừa nhận bản thân thích nó, nhưng nó còn chưa biết việc này. Giờ cậu lấy tư cách gì để hỏi thăm Hạ Tiểu Mễ đây? Là....lớp trưởng ư? Nhưng, cậu lại không muốn hỏi nó ở tư cách này.
Ngước nhìn cậu, Hạ Tiểu Mễ cười tươi:"Cậu nghĩ tôi là ai chứ? Là Hạ Tiểu Mễ đó! Chẳng qua trời nắng quá nên hơi mệt thôi!".
"Ừm, vậy hay là cậu xuống phòng y tế đi, dưới đó mát hơn trên này!". Dù hơi nghi ngờ nhưng thôi Trần Đổng vẫn quan tâm nói.
Suy nghĩ một chút, Hạ Tiểu Mễ vẫn là gật đầu. Ở trên lớp nếu mọi người thấy mình mệt mỏi sẽ sinh nghi ngờ:"Được, vậy tớ xuống phòng y tế, cậu thông báo với cô giáo giùm nha!". Nói rồi nó đứng dậy bước ra ngoài.
Xung quanh, đám "hoa râm bụt" gato nhìn Hạ Tiểu Mễ bước đi mà chỉ chỉ chỏ chỏ.
"Nè nè, sao nhỏ đó được hội trưởng quan tâm dữ vậy?". Nữ sinh A
Ồ, chẳng qua trẫm có quyền lực. Hớ hớ hớ, ghen à?
"Lại còn chảnh chó dám đi trước anh í nữa chớ!". Nữ sinh B
Tôi đi trước thì mất mấy lạng thịt của mấy người à?
"Ừ đúng đúng!". Nữ sinh C
Đúng đúng con khỉ.
...
Khẽ thở dài bước vào phòng y tế, nó ngã người xuống giường bệnh.
"Á á, tía má đậu phộng lạc trôi ơi!". Hạ Tiểu Mễ hét lên, như có lò xo gắn ở đí...khụ, mông mà bật dậy.
Nó quên mất, là giường bệnh ở phòng y tế chỉ có một cái đệm mỏng nên khi thả mình rơi tự do từ không trung với vận tốc ánh sáng xuống giường, thì đương nhiên là phải đau, thốn tới rốn rồi!.
Xoa xoa cái mông, Hạ Tiểu Mễ giơ ngón giữa với cái giường bệnh tội nghiệp rồi nhẹ nhàng, cẩn cẩn dực dực với cặp mông mềm mại của mình ngồi xuống giường.
"Mà, cứ đánh một giấc đã!". Khẽ than, nó nhanh chóng nằm xuống, nhắm mắt lại.
"Cô y tế ơi, hiệu trưởng mới nói cô đi mua chút đồ cho bạn học Hạ đó ạ!". Tiếng của một bạn nữ.
"Ủa, thế à? Chắc là đặt cách rồi! Nhưng mà phòng y tế có mỗi cô trông, giờ cô đi thì....". Cô y tế đắn đo.
"Không sao đâu cô, dù gì cháu cũng đang đau bụng, để cháu vừa nghỉ vừa trông bạn ấy một chút cũng được. Cô cứ đi đi. Kẻo lát thầy hiệu trưởng xuống lại không thấy đồ ăn cho bạn Hạ lại bực."
"Haiz, hết cách, vậy để cô đi một chút rồi quay lại nhé!". Cô y tế nói rồi bỏ đi.
Hạ Tiểu Mễ đang nửa tỉnh nửa mơ, nghe cuộc đối thoại kia liền tỉnh hẳn. Cái giọng nói này....nghe quen quen.
Cạch.
Cửa được mở ra, một nữ sinh mặc đồng phục trường Velvret bước vào, cô gái với mái tóc hanh vàng cắt ngang vai, đôi mắt to hếch lên, môi nhếch lên:"Hạ Tiểu Mễ bạn tôi, chúng ta đi chứ?".
Hạ Tiểu Mễ nhíu mày, dù biết ngày này sẽ tới, nhưng không ngờ lại chính là vào nó. Cười nhạt, nó cất giọng lạnh lùng:"Tiêu Lăng Nguyệt, cuối cùng cũng lộ màn!".
(ai không nhớ Tiêu Lăng Nguyệt, có thể quay lại chap 7 ha)
=============================================================================================
Chuyên mục phỏng vấn nhân vật. YEAH
Kỳ 2
-Song: Yú hú, cuối cùng mị đã trở lại rồi đây. Mị chính là MC của chương trình. Và chào mừng quý bạn cùng các vị đã tới với "Chuyên mục phỏng vấn nhân vật" ngày hôm nay! E hèm, chương trình hôm nay, mị sẽ phỏng vấn hai nhân vật Thôi Hoàng Ân và Hạ Lạp Dương *tung hoa*. Được rồi, xin hỏi hai vị khách mời của chúng ta, các vị là.....
-Ân: Thôi Hoàng Ân!
-Dương: Hạ Lạp Dương, xin chào nha *vỗ tay*
-Song: Haiy, xin hỏi bạn Ân, nhiều độc giả thắc mắc tên của bạn có họ "Thôi", cùng với nhân vật Thôi Trần Đổng cũng có cùng họ. Vậy liệu hai người có quan hệ huyết thống không ạ?
-Ân: *híp mắt* Hmm, tên của tôi là Thôi Hoàng Ân, còn tên của thân thể này là Đông Phương Bất Bại. Cho nên tôi với tên Thôi gì đó không có quan hệ.
-Song: *phun nước* Phụt, Đông Phương Bất Bại? Khụ khụ khụ, được rồi, vậy cậu Dương, tôi nghe nói chị Mễ đã nuôi dạy cậu suốt hơn 10 năm. Còn bạn Ân đây đã giúp cậu rất nhiều. Vậy nếu một ngày chị Mễ và bạn Ân oánh nhau, vậy cậu sẽ đứng về phía nào?
-Dương: *không ngần ngại* Đương nhiên là chị Mễ rồi!
-Song: Vậy có thể cho biết lý do không?
-Dương: Đơn giản. Bởi vì đại ca sẽ chẳng bao giờ thẳng được chị hai cả.
-Ân: *gật đầu*
-Song: Tiếp, đông đảo độc giả rất tò mò, rằng nếu Mễ và Hành đến với nhau, thì bạn Ân sẽ cảm thấy thế nào? Và sẽ làm gì?
-Ân: *khựng lại* T....tôi nghĩ....là sẽ cảm thấy rất khổ sở. Nhưng....đương nhiên tôi sẽ chúc phúc cho chị. Chỉ là.....đám cưới chị, tôi sẽ tới và hát bài...."VỢ NGƯỜI TA" *nhìn lên trời, ánh mắt nghiêm túc khiến người khác muốn đập*
-Dương: Được đó, đến lúc đó em sẽ đến cổ vũ cho anh! *vỗ vai*
-Song: *im lặng, nhìn ra sau hai người*
-Ân: Chị Mễ đang phía sau chúng tôi đúng không?
-Song: *gật gật*
-Ân: *quay sang Dương* Dương tử, khi chúng ta CẮT MÁU ĂN THỀ, chúng ta đã thề phải có sướиɠ cùng hưởng, có nạn cùng chịu phải không?
-Dương: *gật gật*
-Ân: Dương tử, anh muốn nói, rằng em là đệ tử mà anh vô cùng tự hào. Vì vậy......em ở lại đi ha, bằng không anh chết không đất dung thân đâu! *vọt lẹ*
-Mễ: HẠ LẠP DƯƠNG, THÔI HOÀNG ÂN, MẤY CẬU ĐỨNG LẠI CHO TÔI!
-Dương: Á Á Á, đại ca, anh là đồ bất trung bất nghĩa, bán nước cầu vinh, đồ bất tài vô dụng. *vừa khóc vừa chạy*
-Mễ: Tôi mà bắt được mấy cậu liệu hồn!
-Dương + Ân: OA OA OA OA OA OA OA
-Song: *cười khan* ha..ha..ha, kỳ này đến đây là hết. Mời các độc giả đón đọc kỳ sau. Hạ Vãn Tình và Du Lăng Thần. Cám ơn và tạm biệt ^^