Chương 7: Tuy Rằng Ta (1)

Nghe tiếng thị tùng bẩm báo, Lục Vô Trần cũng không thấy bất ngờ cho lắm, hắn suy nghĩ một lát rồi mở miệng.

“Cho nàng vào đi.”

Cạch.

Cửa điện mở ra.

Mộ Dao Thần bước vào trong.

Nàng vẫn mặc váy lụa trắng như cũ, khí chất tao nhã, bước chân uyển chuyển hệt như nữ tử trong tranh vẽ.

Một hương thơm tựa xạ mà lại cũng tựa lan truyền tới.

Hình như nàng đã trang điểm qua, so với ban ngày gặp trông có vẻ càng khiến người ta động lòng hơn. Theo từng bước chân nhẹ nhàng, cả phòng như thể cũng lặng lẽ phát sáng.

Ánh mắt Lục Vô Trần vẫn trong suốt.

Mộ Dao Thần này chắc hẳn là nữ chính trong nội dung cốt truyện của đứa con số mệnh Lâm Phong nhỉ?

Với nhan sắc và dáng vẻ thế này, khí chất lạnh như băng thế này mà không làm nữ chính là đúng là có lỗi với điệu bộ này quá rồi.

Có điều nữ chính thế này thì mới càng có giá trị thu phục chứ.

“Mộ Dao Thần bái kiến hoàng tử điện hạ.”

Mộ Dao Thần cung kính hành lễ.

Lục Vô Trần hờ hững hỏi: “Có chuyện gì?”

Sắc mặt Mộ Dao Thần như sững lại.

Thái độ lạnh lùng bình thản này có vẻ không giống với những gì nàng nghĩ cho lắm.

Tình cảnh như dự tính lẽ ra phải là Lục Vô Trần vừa thấy mình mắt đã sáng rực, tâm trạng vô cùng kích động, sau đó mình thêm mắm dặm muối một chút rồi lại khích tướng một phen, với tính cách ương bướng của con cháu thế lực đứng đầu như hắn thì hứng lên đòi bảo vệ một thánh địa cũng chẳng phải việc gì khó khăn cả.

Thế nhưng...

Kế hoạch chỉ vừa mới bắt đầu đã bị cản trở.

Nhìn bộ dáng Lục Vô Trần như vậy, trong mắt hình như chẳng để tâm tới mình chút nào thì phải?

Mộ Dao Thần cắn răng đi thẳng vào vấn đề: “Xin điện hạ cứu Thiên Thủy thánh địa chúng ta.”

“Cứu các ngươi ư?”

Lục Vô Trần khẽ cười.

“Vâng, chuyện là như vậy...” Mộ Dao Thần còn định nói tiếp.

Lục Vô Trần lại chỉ thản nhiên hỏi lại: “Dựa vào đâu?”

#playerDailymotion {width: 520px; float: right; padding-left: 10px; margin-right: -10px;}

Ánh mắt hắn bễ nghễ nhìn xuống, sắc mặt lạnh lùng, thái độ cao ngạo.

Hoàn toàn chẳng để Mộ Dao Thần vào mắt.

Mộ Dao Thần như nghẹn thở, sững sờ không hiểu ra sao.

Lúc trước Lục Vô Trần cũng đã cân nhắc cách đối phó với Mộ Dao Thần rồi.

Nghe đồn Thiên Thủy thánh nữ khí chất lạnh như băng, chưa từng tỏ vẻ hiền hòa với bất cứ nam tử nào, tính cách vô cùng cao ngạo.

Nếu không phải liên quan tới sự tồn vong của Thiên Thủy thánh địa thì dù hắn có là hoàng tử tiên triều đi nữa nàng cũng chưa chắc đã tự mình tới gặp thế này.

Nhưng nếu đã đến...

Chỉ là một thánh nữ mà thôi, đứng trước mặt hắn còn sĩ diện gì chứ.

Trong cả Đại Thiên Đạo vực này chẳng có mấy người so được độ cao ngạo với Lục Vô Trần hắn đâu.

Ngươi lạnh lùng thì ta đây càng lạnh lùng hơn cho ngươi xem.

Đã muốn xin ta giúp đỡ thì hãy thành thực khuất phục!

Mộ Dao Thần khựng lại một chút rồi lại mở miệng nói tiếp: “...Thiên Thủy thánh địa chúng ta có thể giao nộp vô số linh bảo cho điện hạ.”

“Linh bảo?” Lục Vô Trần nhếch môi: “Trong Thiên Thủy thánh địa các ngươi có tiên tài vạn năm không?”

“...Không có.”

“Thế có Thiên đạo đế binh không?”

“Không có...”

“Bảo thuật Đại Hoang thì sao?”

“Không... cũng không có.”

Mỗi câu Lục Vô Trần nói ra lại khiến trái tim Mộ Dao Thần trĩu xuống một phần.

Ý tứ trong giọng nói của hắn đã rất rõ ràng rồi, trong Thiên Thủy thánh địa căn bản không có bất cứ thứ gì có thể khiến hắn động lòng.

Lục Vô Trần chính là hoàng tử của tiên triều Sơn Hải.

Tiên triều Sơn Hải đã tồn tại rất lâu đời, có lẽ tới cả trăm vạn năm lịch sử, cũng từng xuất hiện rất nhiều Đại đế. Hiểu sâu biết rộng, có tiên tài quý hiếm gì lại chưa từng thấy qua đâu chứ?

Dù có móc rỗng hết đồ trong Thiên Thủy thánh địa cũng đừng hòng có thể làm hắn bận tâm.

“Nếu không có bất cứ thứ gì thì ta đây lại hỏi lại lần nữa...”

“Dựa vào đâu?”



Vẫn là câu đó nhưng lần này giọng điệu Lục Vô Trần đột nhiên lạnh lẽo hơn hẳn.

Mộ Dao Thần đứng trước mặt hắn chỉ cảm thấy uy áp của thượng vị giả đập thẳng vào mặt, nàng run lên, mặt mũi trắng bệch cả ra, phải cố gắng lắm mới đứng thẳng được.

“Thiên Thủy thánh địa xin được đời đời phục tùng điện hạ.”

Lục Vô Trần không khỏi mỉa mai: “Thiên Thủy thánh địa các ngươi cũng xứng đặt điều kiện với ta sao?”

“Nếu ta không mở miệng thì chỉ trong ba ngày Thiên Thủy thánh địa sẽ hóa thành tro bụi.”

“Chỉ là một thánh địa nhỏ nhoi mà thôi, có phục tùng ta hay không lại quan trọng tới thế sao?”

Từng câu nói lạnh buốt khiến Mộ Dao Thần lần thứ hai ngẩn người.

Tới tận lúc này nàng mới phát hiện ra khoảng cách giữa hai người thật sự quá lớn.

Lục Vô Trần chính là thiên chi kiêu tử, là hoàng tử của tiên triều Sơn Hải, thế lực lẫn thực lực hùng hậu đều dễ dàng áp đảo người khác.

Còn nàng thì sao...

Dù bản thân là thánh nữ có vô số người theo đuổi nhưng trong mắt Lục Vô Trần thì Thiên Thủy thánh địa vẫn khiến nàng tự hào, tông môn đã truyền thừa vạn năm này cũng chẳng khác gì cục đá nằm ven đường cả.

Không vào được Đế cảnh thì chẳng khác nào loài giun dế!

Đôi bên căn bản không phải người ở cùng một đẳng cấp.

“Ta...” Cơ thể mảnh dẻ của Mộ Dao Thần khẽ run rẩy, mãi không nói nổi một lời.

Giờ nàng mới hiểu được mưu tính của mình lúc trước nực cười tới mức nào.

Lục Vô Trần vốn không phải người nàng có tư cách đặt điều kiện.

Đây là đứa con của Đại đế.

Không tài nào phỏng đoán, lại càng không tài nào nắm bắt được.

Thậm chí đôi bên không có cách nào nói chuyện một cách ngang hàng được.

Lục Vô Trần thấy dáng vẻ nàng hoang mang như thế khóe miệng khẽ nhếch lên.

“Muốn ta cứu Thiên Thủy thánh địa thì các ngươi chỉ có một lựa chọn...”

Mộ Dao Thần lập tức ngẩng đầu.

“Phục tùng vô điều kiện.” Lục Vô Trần thản nhiên cất lời.

Thanh âm ấy khiến lòng Mộ Thần Dao rung lên, trong nháy mắt bóng dáng Lục Vô Trần như thể cao vυ"t lên, sừng sững như núi.

Như thể lúc này hắn không còn là hoàng tử mà đã trở thành một vị Đại đế.

Oai phong của Đại đế không thể khi nhục, không thể làm trái, không thể xâm phạm mà chỉ có vâng lời thuận theo.