Chương 3: Đạo Cốt Phục Hồi Như Cũ (1)

Rầm rầm.

Giữa trời, tầng mây rung chuyển cuồn cuộn, từng tiếng gầm vang xé nát mây xanh.

Cỗ xe bạch ngọc đi qua nơi nào khói hoa trải dài nơi đó, giữa không trung vang lên tiếng nổ lớn tựa như sấm sét giáng thế, chỉ lướt qua thôi mà khí thế dồi dào khiến vô số người đứng dưới mặt đất phải khϊếp sợ.

“Đó là thứ gì thế?!”

“Ôi, lân thú kéo xe kìa? Oai phong thật đấy! Thánh tử nhà ai xuất hành thế này?”

“Xem đồ án trên cỗ xe bạch ngọc kia đi, đó là... tiên triều Sơn Hải đấy!”

Mọi người ồ lên.

Sau khi có người hô lên bốn chữ kia xung quanh liên tục vang lên tiếng than kinh ngạc.

Tiên triều Sơn Hải chính là bá chủ mạnh nhất toàn cõi Đại Thiên Đạo vực này.

Cỗ xe bạch ngọc trang nghiêm, lại có lân thú kéo xe đã cho thấy người ngồi trong đó chắc chắc là nhân vật lớn của tiên triều Sơn Hải!

“Quả là khiến người ta ngưỡng mộ mà.”

Vô số người nhìn theo cỗ xe phi như bay qua với đôi mắt thèm thuồng ao ước.

Trên xe.

Ánh mắt Lục Vô Trần hờ hững, sắc mặt bình tĩnh.

Hắn đang xem bảng giao diện của mình.

Ở phần Đạo cốt, sau khi chữ ‘tàn’ biến mất rõ ràng hắn cảm nhận được mình có điều thay đổi.

Sức mạnh huyết nhục tràn đầy tứ chi cùng xương cốt, linh nguyên lực lượng lưu chuyển như nước, thoải mái tự tại, mơ hồ có một nguồn sức mạnh đáng sợ đang được nuôi dưỡng ngay trong máu thịt hắn.

Người mang Đạo cốt số mệnh gia tăng, tu luyện chỉ mất công bằng nửa người khác mà thành quả lại gấp nhiều lần.

Quan trọng nhất là bên trong Đạo cốt dường như còn ẩn chứa bảo thuật trời sinh!

Bảo thuật trời sinh, tương thông với sinh mạng, uy lực của mỗi đạo đều vô cùng khủng khϊếp, có thể mở ra nhật nguyệt, phá vỡ tinh tú!

Trước kia tuy Lục Vô Trần có Đạo cốt nhưng chỉ là bản không hoàn chỉnh, thế nên không có cách nào phát huy uy lực lại càng không nuôi dưỡng bảo thuật được.

Nhưng giờ thì khác rồi!

“Không biết khi nào ta mới dựng dục ra bảo thuật được.”

Đối với Lục Vô Trần hiện giờ từng chút sức mạnh tăng cường đều rất quan trọng.

#playerDailymotion {width: 520px; float: right; padding-left: 10px; margin-right: -10px;}

Cốc cốc.

Lúc này bên ngoài vang lên tiếng thị tùng bẩm báo.

“Thưa điện hạ, tiếp tục đi về phía trước ba trăm dặm chính là địa giới Thiên Thủy thánh địa.”

Lục Vô Trần chỉ ừ một tiếng rồi hỏi: “Tình hình sao rồi.”

Thị tùng bẩm báo chi tiết: “Lão tổ của Thiên Thủy thánh địa ngã xuống, hóa thành tro bụi, trong thánh địa không còn đại năng cửu cảnh Đạo Thân cảnh nào tọa trấn nên hai đại thánh địa là Trầm Sơn và Kim Đao mới liên thủ với nhau, ý đồ thâu tóm Thiên Thủy thánh địa, hôm nay là ngày thứ năm đôi bên giằng co rồi.”

Đó là mục đích chuyến đi lần này của Lục Vô Trần.

Tại Đại Thiên Đạo vực này, tất cả các thánh địa đều thuộc quyền quản lý của tiên triều Sơn Hải.

Dù chuyện tiến đánh hay thảo phạt thánh địa đều có thể tự chủ nhưng thường thì trước khi ra tay họ đều sẽ bẩm báo với lão cha Cổ Hoàng Đại đế của Lục Vô Trần trước.

Đại đế gật đầu là ngươi có thể làm.

Đại đế không gật đầu mà ngươi dám tùy tiện ra tay thì chính là muốn tìm đường chết.

Lần này Lục Vô Trần thay cha tới giám sát chiến sự, nhưng thật ra hắn chỉ định ghé qua xem náo nhiệt thôi.

Hắn chỉ cần ở bên cạnh yên lặng chờ đợi, đợi tới khi hai đại thánh địa Trầm Sơn và Kim Đao thành công xóa sổ Thiên Thủy thánh địa, thu gom hết tài sản là xong.

Chỉ cần xem qua một chút như vậy là có bốn phần vật tư chui vào túi rồi.

Đây chính là quyền lực và điểm lợi của tiên triều.

“Nhìn qua chút rồi trở về đi.”

Lục Vô Trần không có hứng thú mấy.

Chuyện khí vận chi tử vẫn treo trên đầu nên hắn không muốn lãng phí quá nhiều thời gian ở đây.

Đột nhiên tiếng gợi ý vang lên.

[Đo lường dao động từ khí vận chi tử, tham gia vào nội dung vở kịch số mệnh của Lâm Phong.]

Lâm Phong?

Tên này hình như là con của cái người bị mình một chưởng phế bỏ kia thì phải.

Hắn ta đang ở trong Thiên Thủy thánh địa à?

Lục Vô Trần khá kinh ngạc.



“Ta đúng là nhân vật phản diện siêu cấp thật.”

“Tùy tiện đi loanh quanh tí thôi mà cũng chen chân vào cốt truyện của khí vận chi tử rồi.”

Hắn bất đắc dĩ lắc đầu, lập tức đổi ý.

“Vào trong.”

Thị tùng không dám chậm trễ, vội vàng vâng một tiếng.

Sau đó cỗ xe tiến về phía trước, tiếng ầm ầm lại vang lên, đoàn người hướng về phía Thiên Thủy thánh địa mà đi.

...

Linh nguyên ùn ùn giữa không trung.

Một đạo đao quang đáng sợ xé rách trời cao, tựa như dòng thác kim loại đổ ầm xuống cấm chế bao bọc lấy Thiên Thủy thánh địa.

Kim Đao thánh tử lơ lửng giữa không trung, sau lưng có một vòng kim đao xoay tròn như mặt trời, tỏa sáng rực rỡ.

“Chắc chắn chỉ tầm hai ngày nữa là chúng ta có thể đánh tan cấm chế, tới lúc đó Thiên Thủy thánh địa chính là của chúng ta rồi!” Ánh mắt Kim Đao thánh tử nóng rực.

Dù phải nộp một phần cho tiên triều nhưng vật tư của cả một thánh địa cũng đủ để họ thỏa mãn rồi.

“Vả lại Thiên Thủy thánh nữ chính là món hàng cực phẩm.”

Lòng hắn suy nghĩ miên man.

Đột nhiên từ phía sau vang lên một tiếng rống lớn.

Chỉ thấy tầng mây bị xé rách, tiếng cỗ xe trắng như tuyết vang vọng, lao thẳng về hướng này.

Kim Đao thánh tử biến sắc: “Đó không phải là người của tiên triều Sơn Hải sao? Sao họ lại tới gần đây thế này.”

Như bình thường thì chỉ cần đứng xem từ xa là đủ rồi.

Kim Đao thánh tử vội vàng chạy về hướng đó nghênh đón.

Từ xa hắn đã thấy Lục Vô Trần ngồi trong xe.

Lục Vô Trần khoác một chiếc áo bào trắng, ánh mắt sáng ngời, chỉ có phong thái lãnh đạm trên người hắn không phải là thứ người bình thường có được.

“Bái kiến điện hạ.”

Đứng trước cỗ xe, Kim Đao thánh tử ©υиɠ kính hành lễ.

“Dẫn đường đi, ta muốn vào trong.” Lục Vô Trần bình thản phân phó.