Chương 8:

---

"Chị Quyên, em là nhân viên phục vụ mới đến phòng bếp."

Hạ Trừng Trừng thân mật khoác tay Lâm Quyên,

"Chị bận rộn quản nhiều việc nhiều nhân sự, không nhớ rõ em cũng không kỳ quái nha~ "

Lâm Quyên căn bản không ăn bộ này, đẩy Hạ Trừng Trừng ra.

"Đem bảng tên của cô cho tôi xem!"

Hạ Trừng Trừng mặt không đổi sắc, thong dong lấy bảng tên từ trong túi ra, đưa cho Lâm Quyên.

「Cô còn chuẩn bị bảng tên nữa hả?

Sao tôi không biết chứ?"

Hệ thống cực kỳ kinh ngạc, theo bản năng quét xem.

Kết quả quét khiến hệ thống muốn chết máy.

Phía sau bảng tên rõ ràng là giấy chứng nhận ra vào của Hạ Trừng Trừng ở công ty giải trí Tinh Không!

Mắt thấy Lâm Quyên sắp mở ra xem, trên mặt Hạ Trừng Trừng vẫn treo nụ cười lễ phép.

Lúc này, một khách hàng mang theo rượu whisky đi ngang qua hai người.

Hạ Trừng Trừng lặng lẽ đưa chân ra, không chút do dự làm vị khách hàng này té ngã!

"A ——!"

Khách hàng không kịp đề phòng va vào Lâm Quyên, Whiskey hắt vào người Lâm Quyên.

Trong lúc hoảng loạn, rượu và bảng tên đều rơi xuống đất.

Hạ Trừng Trừng nhanh tay lẹ mắt giẫm lên bảng tên sau đó cô làm bộ nâng khách hàng dậy:

"Tiên sinh, ngài không sao chứ?"

Trong khi cô nâng khách hàng lên, tay kia nhanh chóng nhặt và nhét bảng tên vào trong túi.

Lâm Quyên hoảng loạn đứng dậy, bất chấp rượu còn dính trên mặt, lập tức cúi đầu trước khách hàng:

"Tiên sinh! Xin lỗi!

Có lẽ thảm ở đây là không đồng đều khiến ngài vấp ngã! Tôi chân thành xin lỗi!"

Khách hàng cũng dễ nói chuyện, khoát tay áo.

"Không có cái gì, chỉ là vấp chút thôi.

"Cũng không bị trẹo chân sao?"

Hệ thống óan thầm.

Ánh sáng trong đại sảnh câu lạc bộ cũng mờ ảo, không ai thấy Hạ Trừng Trừng đưa chân ra, may mà ngã vào người Lâm Quyên, nếu mà ngã xuống sàn tuyệt đối gãy hết răng!

Hạ Trừng Trừng vô cùng quen thuộc nâng đỡ khách hàng.

"Tiên sinh, tôi thấy ngài là khác VIP ở lầu hai, để tôi đỡ ngài trở về đi!"

Khách hàng vốn không muốn nhưng ngẩng đầu thấy được người đẹp nâng đỡ, tim bỗng nhiên đập nhanh một nhịp.

Hạ Trừng Trừng trang điểm làm giảm giá trị nhan sắc bản thân, không còn kinh tâm động phách như cũ, nhưng lại lưu lại vài phần ngọt ngào của tiểu mỹ nhân.

Ánh mắt vị khách hàng này mê ly, thuận thế để Hạ Trừng Trừng đỡ mình.

"Được, cô đưa tôi lên đi!"

Hạ Trừng Trừng đỡ khách hàng lên lầu hai, cách cô không xa chính là Quý Tĩnh Hàm đang thân thiết với Kim chủ.

Kim chủ ước chừng năm mươi tuổi, đầu to tai to, nếm bụng bia mượt mà, lúc ôm Quý Tĩnh Hàm miệng còn thở hổn hển.

"Phỏng chừng là thận hư."

Hệ thống đánh giá.

"Ở Quý Tĩnh Hàm một đêm hắn đủ sặc rồi!"

Sự chú ý của Hạ Trừng Trừng không nằm ở đây, cô vừa đỡ khách hàng vừa nhanh chóng dùng camera ghi lại cảnh hai người kia thân mật.

Sau khi cam đoan khuôn mặt của hai người đều bị quay chụp rõ, Hạ Trừng Trừng mới chính thức tuyên bố hoàn thành.

Khách hàng muốn chơi trò chơi sâu hơn với Hạ Trừng Trừng, lôi kéo cô không muốn buông tay.

Hạ Trừng Trừng cười tủm tỉm gãi mũi khách hàng, giọng điệu thân mật và ái muội:

"Ai nha, anh à, anh có muốn chơi lớn hơn một chút không?"

Giọng nói mềm mại đến mức cả hệ thống nghe cũng muốn động tâm.

Cứu mạng!

Không phải ký chủ sẽ chơi thật chứ!

Hứng thú của khách hàng trong nháy mắt được khơi mào.

"Em muốn chơi cái gì?"

"Người bên kia là chị em của em đó."

Hạ Trừng Trừng chỉ chỉ Quý Tĩnh Hàm.

"Chúng ta có thể chơi trò chơi bốn người nha ~ thú vị lắm!"

Dưới ánh sáng lờ mờ, khách hàng cũng không thể nhìn rõ mặt Quý Tĩnh Hàm, chỉ có thể mơ hồ suy đoán là một mỹ nữ.

「Bọn họ... Sẽ đồng ý sao?".

Khách hàng có vẻ lo lắng nhưng trong giọng điệu lại tràn đầy phấn khích.

"Sao không!"

Hạ Trừng Trừng chớp chớp mắt.

"Chúng ta thường chơi như vậy!

Anh chờ một chút nha, em sẽ nói với cô ấy sau đó anh có thể đi thẳng đến!

Trái ôm phải ôm hai đại mỹ nhân, chẳng phải quá vui sao!"

"Được!"

Trong ánh mắt chờ mong của khách hàng, Hạ Trừng Trừng thản nhiên đi sang bên kia.

Nhưng sau khi đi qua góc khuất cô nhanh chóng rời khỏi tầng hai, biến mất không thấy.

"Cô xấu quá nha!"

Hệ thống chửi bới.

"Đây rõ ràng là lừa tên đó và Quý Tĩnh Hàm."

"Ai da! Cậu đoán trúng rồi đó!"

. . .

Hồng Đào và Trương Hiểu nguyện ý bỏ ra bao nhiêu tiền để mua đoạn video này đây?"

Mười phút sau, Hạ Trừng Trừng đã có đáp án, năm mươi vạn.

Cô bảo hệ thống gửi ảnh chụp màn hình video cho Hồng Đào, Trương Hiểu, Lâm Quyên.

Quả nhiên cả ba người đều đồng thời báo giá cho hệ thống.

Bọn họ không biết Hạ Trừng Trừng đồng thời ăn đen ba nhà, năm mươi vạn đã là cái giá cao nhất của cho đoạn video này rồi.

Hồng Đào và Trương Hiểu đại diện cho doanh nghiệp của mình, đương nhiên không thể có vết bẩn.

Mà câu lạc bộ Đế Hào là một câu lạc bộ có tính bảo mật rất mạnh, nếu có video chảy ra ngoài, câu lạc bộ cũng xong đời.

Một trăm năm mươi vạn dễ dàng vào tay.

Hệ thống kinh ngạc:

"Ký chủ nhận tiền rồn còn tiết lộ như thế nào nữa? Chẳng lẽ ngươi muốn buông

tha Quý Tĩnh Hàm?"

"Buông tha cái gì?"

Lúc này Hạ Trừng Trừng đã lẻn ra khỏi câu lạc bộ, cô ngồi trong xe thưởng thức một trăm năm mươi vạn mới được chuyển tới tài khoản mình thông qua hệ thống.

"Đánh nhau là một chuyện, kim chủ lại là một chuyện khác.

Muốn mua dưa của kim chủ và Quý Tĩnh Hàm sẽ là một cái giá khác!"

Hạ Trừng Trừng thu hồi điện thoại di động, lái xe cứng về phía trung tâm thành phố.