Chương 13

Cả trường quay chết lặng, nhưng trong sự yên tĩnh lại ẩn chứa sự sôi sục.

Ôi trời, sao Ôn Dạng lại trực tiếp đối đầu với Nhậm Dung Dung vậy? Hai người có ân oán gì riêng tư không?

Hình như là không có, không nhớ là hai người có giao nhau.

Thậm chí có người liên tưởng đến tin đồn chia tay của Ôn Dạng, suy nghĩ lại chạy theo một hướng khác.

Nhưng hành động Ôn Dạng cưỡi lên mặt người khác vẫn chưa dừng lại ở đó.

Cô nhìn thẳng vào mắt Nhậm Dung Dung, miệng lưỡi dẻo quẹo.

"Học thuộc lời thoại có khó không, tôi cũng không thấy cô có mấy câu thoại, những chữ đó chảy từ đầu óc bóng lưỡng của cô rồi rơi mất, hay là cô căn bản không lật kịch bản?"

Nhậm Dung Dung vốn đang tức giận đến nỗi thở gấp nhưng đối mặt với sự chất vấn của Ôn Dạng, cô ta bắt đầu hoảng loạn, vô thức nắm chặt kịch bản.

Điều này khiến Ôn Dạng một lần nữa chú ý, cô dừng lại một chút rồi đưa ra kết luận.

"Ồ, chưa lật qua."

Nhậm Dung Dung: "..."

Có lẽ đoàn phim đã sớm biết tính tình của những người này, đạo diễn đã sắp xếp lời thoại cho họ cực kỳ đơn giản, những đoạn thoại dài đều giao cho diễn viên phụ nói.

Tối qua khi Ôn Dạng lật xem còn thấy hơi khó hiểu, để hiểu rõ hơn về nhân vật, Ôn Dạng ghi nhớ hết luôn những lời thoại phải quay hôm nay, bất kể là lời thoại của ai.



Nhưng vị tiểu thư này ngay cả những lời thoại đơn giản như vậy cũng không thèm xem.

Cuối cùng Ôn Dạng buông một câu: "Cô chẳng làm gì mà mệt cái gì, thấy mệt thì đừng đóng phim, ở luôn trong nhà mà uống đồ lạnh ngồi điều hòa cho thoải mái."

Bất kỳ nhân viên nào tại hiện trường cũng đều vất vả hơn Nhậm Dung Dung. Quay phim phải vác máy nặng chạy theo, chuyên gia trang điểm phải túc trực để trang điểm cho diễn viên, nhân viên tự mình đội nắng che ô quạt mát cho Nhậm Dung Dung...

Ôn Dạng nhìn thế nào cũng không thấy Nhậm Dung Dung bị mệt.

Phiền chết đi được!

Sau khi phát tiết, Ôn Dạng cảm thấy trạng thái tinh thần của mình tốt hơn nhiều, cô cũng không đợi mọi người phản ứng mà đứng dậy xách ghế bỏ đi.

Những lời nói của Ôn Dạng quả thực đã nói ra tiếng lòng của những người có mặt, trực tiếp đi vào lòng mọi người.

Sao không biết Ôn Dạng lại mạnh mẽ như vậy.

Đã có nhân viên muốn vỗ tay, nhưng vì ngại hoàn cảnh nên vẫn nhịn xuống, đổi thành giơ ngón tay cái.

Những lời mà mọi người chỉ có thể lén lút nói với nhau đã được Ôn Dạng trực tiếp nói ra.

Có chút sảng khoái!

Lúc này, mọi người đều thu lại những lời đồn đoán, người mù cũng có thể nhìn ra Ôn Dạng nổi giận hoàn toàn là vì Nhậm Dung Dung không thuộc lời thoại.