Ba ngày sau, Cố Bạch vào thế giới thứ hai. Hiếm khi cậu không lập tức đi về nhà hàng của mình, vì hôm nay là ngày tổ chức vòng sơ tuyển của cuộc thi ẩm thực, cậu phải đi tới tòa nhà ẩm thực.
Tòa nhà ẩm thực cách phố ẩm thực không xa, Cố Bạch không chọn truyền tống mà giống như đi dạo phố, từng bước đi đến đó, thuận tiện ngắm cảnh.
10 giờ sáng mới bắt đầu thi, Cố Bạch đến đó vừa vặn tầm 9 rưỡi nhưng có rất nhiều người đã tụ lại ở dưới đại sảnh, nhiều hơn rất nhiều so với cậu dự đoán. Xem ra người tinh tế rất cuồng nhiệt với mỹ thực, không biết trù nghệ của họ như thế nào.
Mặc dù từ ký ức của nguyên chủ, Cố Bạch biết nền văn hóa ẩm thực ở đây bị đứt gãy nghiêm trọng nhưng không phải không có người truyền thừa, chỉ là phần lớn những người đó đều ở trong những đại gia tộc.
"Khẩn trương quá! Năm ngoái tớ không đăng kí dự thi nên không biết năm nay có được thông qua không nữa." Một thí sinh khẩn trương nói với người bạn của mình.
"Thả lỏng đi. Một năm nay tốt xấu gì cậu cũng học được nhiều như vậy, nhất định có thể thông qua." Người bạn kia an ủi.
Có người ở cạnh nghe vậy, nhịn không được khinh bỉ một tiếng: "Nếu như có thể thông qua đơn giản như thế, vậy chẳng phải người người đều có thể làm đầu bếp sao?"
"Trứng xào cà chua là xào cà chua trước hay xào trứng trước?"
"Tôi đột nhiên quên mất món trứng tráng phải cho bao nhiêu muối vào rồi! Rõ ràng trước đó đã nhìn qua rồi cơ mà!"
"Khẩn trương quá! Cầu mong ông trời cho tôi thi tuyển thuận lợi!"
Phần lớn người ở hiện trường đều rất khẩn trương, bên trong miệng cứ lải nhải, hoặc là cùng bạn bè an ủi lẫn nhau, hoặc là đắm chìm trong thế giới riêng. Đương nhiên cũng có người như đã dự liệu từ trước, rất bình tĩnh tự tin, ở giữa đám người kia cứ như hạc giữa bầy gà.
Cố Bạch tìm một nơi hẻo lánh, một bên chờ vòng sơ tuyển bắt đầu, một bên nghe người bên cạnh nói linh tinh. Trước đó cậu đã tỉ mỉ nhìn một lần quá trình cuộc thi diễn ra hàng năm, biết vòng sơ tuyển chia làm 3 phần. Đầu tiên là thi viết, phần hai là phân biệt nguyên liệu nấu ăn, phần ba là tự mình nấu ra một món ăn, cả ba phần đều được thông qua mới có thể tiếp tục tham gia cuộc thi.
Mặc dù những năm đó không đăng nội dung thi cụ thể nhưng trên tinh võng có không ít cuộc thảo luận liên quan đến nó. Cố Bạch không nhiều thì ít cũng tìm được chút thông tin. Cậu cảm thấy muốn thông qua thi tuyển là không có vấn đề.
Thời gian đã điểm, từ tháng máy có mấy nhân viên công tác bước ra, dẫn tất cả người dự thi vào trong phòng thi.
Nhìn từ bên ngoài, tòa nhà ẩm thực có vẻ không quá lớn nhưng đi vào mới phát hiện như càn khôn. Quả nhiên là thế giới giả tưởng. Cố Bạch vừa đi vừa cảm thán.
"Đây chính là phòng thi, mời các bạn tự chọn một vị trí. Toàn bộ hành trình hãy giữ yên lặng, thí sinh nào ồn ào sẽ lập tức bị hủy bỏ tư cách dự thi." Nhân viên không biểu cảm giảng giải quy tắc thi tuyển.
Cố Bạch tùy tiện tìm một vị trí gần đó, chờ nhân viên đưa đề thi. Kết quả chờ hơn một phút đồng hồ, phát hiện nhân viên từ khi nói quy tắc liền không cử động, thí sinh xung quanh thì cúi đầu như đang làm bài.
Cố Bạch: "..."
Cậu cúi đầu nhìn mặt bàn bóng loáng, sau đó lại nhìn thí sinh bốn phía đang múa bút thành văn, vô cùng...cạn lời.
"Thí sinh số 048, xin đừng nhìn xung quanh. Cảnh cáo lần một! Nếu vi phạm quy tắc, lập tức rời khỏi phòng thi." Giám thị mặt không biểu tình nói.
Cố Bạch không quay đầu nữa, ánh mắt chăm chú nhìn mặt bàn, cuối cùng cũng ý thức được nơi đây là tinh tế, không phải Trái Đất, cuộc thi không cần giám khảo phát đề thi.
Haizz...Thẳng đến giờ phút này, Cố Bạch mới chính thức cảm thấy mình như biến thành một đứa nhà quê. Đối mặt với công nghệ cao, cậu không biết một cái gì cả.
Lúc này đã cách thời gian cuộc thi tuyển bắt đầu tầm 10 phút, Cố Bạch thu hồi tâm tư, nghiêm túc đọc đề. Nhất định không thể bị loại ngay từ vòng gửi xe được!