Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Ta Là Chí Tôn

Chương 7: Ta có Đao Hạ Vô Tình Thiên!

« Chương TrướcChương Tiếp »
(Dưới đao của ta, là một mảnh trời chí công vô tư)

Dịch giả: Thiều Bàn Tử

Đối với vị đại mỹ nhân danh tiếng vang xa này, mấy tên lưu manh bọn họ đều vô cùng nhớ thương. Nhưng, uy danh của Vương Trang truyền xa, quyền lực cao cả, ghét ác như cừu. Có hắn ở đây, không ai dám nhìn thẳng vị phu nhân này chứ đừng nói là đυ.ng chạm.

Hiện tại thì tốt rồi, tên hỗn đản Vương Trang kia rốt cục đã chết.

Chết trên chiến trường.

Đã chết rồi!

Mà hiện tại, tế lễ đại điển đã qua, đã tra rõ mọi việc, cũng đã bắt được gian tế, tất cả mọi việc đã sóng im biển lặng rồi.

Tâm tư đám lưu manh này lập tức trở nên thoải mái.

Lão giả kia tức giận đến toàn thân phát run, nổ đom đóm mắt nói: “ Các ngươi còn có liêm sỉ hay không, hay lương tâm đã bị chó ăn cả rồi? Vương Trang vì nước chinh chiến, thi cốt chưa lạnh, vậy mà lúc này các ngươi còn đến đây ức hϊếp quả phụ của hắn! Vương Báo, ngươi sẽ chết không được yên lành!”

Vương Báo nhe răng cười một tiếng, hắn le lưỡi ra liếʍ môi trên, cười lạnh nói: “Ta sẽ chết không yên lành, cũng không cần nhọc Giả lão đầu ngươi phải bận tâm, ngược lại tên Vương Trang kia... Mới là người chết không yên lành. Giả lão đầu, ta cảnh cáo ngươi, nếu ngươi không tránh ra, đến ngươi lão tử cũng đánh!”

Nói xong, thân thế hắn tiến lên phía trước, đưa tay sờ lên khuôn mặt của Quyên nhi, cất tiếng nói: “Quyên nhi, ngươi nói xem ngươi theo tên quỷ nghèo Vương Trang này, có chỗ tốt gì chứ? Bây giờ, hắn không chỉ là quỷ nghèo, mà còn là quỷ chết luôn rồi... Ngươi nếu như lúc trước đồng ý đi theo ta, thì sao có chuyện như hôm nay? Mấy năm này, tâm tư ta đối với ngươi...”

Quyên nhi ánh mắt phẫn hận đến cực điểm nhìn Vương Báo, nghiến lợi nói: “Vương Báo, ngươi sẽ chết không yên lành!”

Vương Báo nhe răng cười một tiếng: “Lão tử trước kia không thể động vào ngươi, nhưng hiện tại... Ta sẽ chết không yên lành? Tối nay, ta sẽ cho ngươi khoái hoạt tới chết!”

Một tiếng cười quái dị phát ra từ hư vô.

Đột nhiên.

Trong bóng tối, một thanh âm nặng nề vang lên: “Vương Báo, buổi tối hôm nay, ta liền cho các ngươi khoái hoạt đến chết!”

Khi nói câu này, Vân Dương mặc một thân áo tím đậm, từ trong hư không xuất hiện bên ngõ hẻm.

Hắn xuất hiện chắn trước người Quyên nhi, ngăn trở ánh mắt của Vương Báo.

Hai đạo ánh mắt đầy băng lãnh nhìn tới.

Trong lòng Vân Dương lửa giận trùng thiên, cơ hồ muốn bạo tạc cơ thể hắn. Sát ý trong lòng hắn bây giờ đã không có cách nào ngăn chặn được. Tướng sĩ đổ máu sa trường, bách chiến mà chết. Nhưng ở hậu phương mà bọn hắn đang liều mạng bảo vệ, thế mà có người dám ức hϊếp người nhà của bọn hắn?!

Thứ rác rưởi như vậy, phải gϊếŧ!

Vương Báo cùng ba tên thủ hạ ngước mặt lên, nhìn thấy ánh mắt Vân Dương phía đối diện, băng lãnh mà vô tình.

Một cỗ sát khí mãnh liệt đột nhiên tuôn ra, không khí khuấy động. Giờ khắc này, giống như vạn quỷ xuất hiện!

Bốn tên lưu manh, tại thời điểm này đồng dạng có một loại cảm giác, tựa hồ bản thân đột nhiên bị đày xuống Địa Ngục, nhìn thấy Ác Quỷ gáo thét bên tai. Ngay cả linh hồn cũng lập tức bị đông cứng.

Một tên lưu manh trong nhóm kinh hô lên, chỉ cảm thấy đũng quần bốc lên một trận nhiệt, chỉ với một ánh mắt, không ngờ hắn không tự kiềm được mà tiểu trong quần, toàn thân run rẩy.

Vân Dương đứng ở nơi đó, ánh mắt đầy sát cơ.

Bốn tên lưu manh sắc mặt tái nhợt, đồng thời lảo đảo lui lại. Hắn từng trải qua núi thây biển máu luyện ra khí thế hung sát, mấy tên lưu manh nho nhỏ này như thế nào có thể thừa nhận nổi?

Ánh mắt Vương Báo lóe lên tia kinh sợ, liền muốn quay đầu đào tẩu.

Nhưng dưới ánh mắt âm lãnh của Vân Dương, hai cái đùi tựa như hóa đá, thế mà không cử động được.

Sau một khắc, hắn tràn đầy sợ hãi nhìn rõ khuôn mặt của Vân Dương, đột nhiên trong lòng nhẹ nhõm một trận.

Vân Dương sắc mặt tái nhợt, bước chân phù phiếm, rõ ràng bị trọng thương hoặc có bệnh trong người, mà tuổi lại trẻ, hắn thở dài một hơi, miễn cưỡng cứng rắn nói: “Ngươi nói cái gì?”

Sau khi hỏi xong câu này, hắn có chút không thể tin. Đến lúc này, hắn mới có thể miễn cưỡng tỉnh táo một chút sau khi mới bị dọa ngất.

Vân Dương nghe Vương Báo tra hỏi, cười băng lãnh một tiếng, đột nhiên giơ tay, một tát xuất ra.

Đùng!

Một tiếng vang thật lớn, thân thể Vương Báo giống như bao tải bỗng bay lên cao hơn ba thước, thân thể to lớn xoay trên không trung tận ba vòng mới rơi xuống đất.

Oa một tiếng, hắn liền phun ra một ngụm máu tươi, đinh đinh đang đang, khoản mười cái răng rơi trên mặt đất, nhất thời trời đất quay cuồng, ngôi sao đầy trời.

Cánh tay nhìn qua không có gì đặc biệt, thế mà có thể đem một đại hắn nặng gần 200 cân tát bay.

Một tát này thật hung ác!

Vân Dương bước nhanh đến phía trước, một chân giẫm trên mặt Vương Báo, tiếng răng rắc rõ ràng vang lên, cái mũi bị giẫm nát. Lập tức, một mảnh máu thịt be bét.

“Ta nói cái gì ngươi nghe không rõ đúng không?” Chân Vân Dương hung hăng giẫm lên mặt Vương Báo, có thể nghe tiếng gãy xương răng rắc không ngừng truyền tới, nói khẽ: “Có muốn ta nói lại một lần nữa hay không?”

“Không... Không... Ô ô...” Vương Báo ngao ngao rên thảm, loại đau đớn khoan tim thấu xương như thế này để cho hắn muốn ngất cũng không ngất được.

Muốn xin tha lại bị dẫm lên miệng, nói không ra lời, trong miệng ô ô vài tiếng không biết đang nói gì.

Thậm chí trong lòng hắn bây giờ còn có chút mơ hồ, chuyện gì xảy ra... Mới vừa rồi ta còn vênh váo tự đắc... Tiểu tử xuất hiện như thế nào? Làm sao đột nhiên liền... Xảy ra tình huống như vậy rồi?

Vân Dương vẫy tay với ba tên lưu manh còn lại nói: “Tới!”

Ba tên lưu manh nhìn một màn máu me trước mặt, đã sợ tới choáng váng. Mặc dù bọn hắn hoành hành trong thôn, cũng coi như làm qua nhiều việc ác, nhưng chưa từng thấy qua thủ đoạn tàn khốc dứt khoát như vậy?

Nghe được câu này, cả đám nhịn không được hai chân mềm nhũn, thiếu chút nữa đã quỳ xuống.

Một tên trong đó hú lên quái dị sau đó quay người bỏ chạy.

Vân Dương hừ một tiếng: “Còn dám chạy!”

Tiện tay vung lên, một khối bạc vụn bay ra ngoài, nhanh như thiểm điện đánh lên đùi tên đó.

Trước mắt mọi người, lưu manh kia vừa chạy được hai bước, liền bị bạc vụn đánh trúng, đột nhiên hét thảm một tiếng, nương theo tiếng tạch tạch của miếng bạc vụn rơi xuống đất, phốc một tiếng liền té nhào xuống mặt đất.

Mà bắp đùi kia của hắn, thế mà bị đánh cong queo.

Đánh cho đùi của hắn thành góc vuông!

Hai tên lưu manh khác lập tức kinh hô một tiếng, chỉ cảm thấy da đầu tê dại, suýt nữa liền dọa cho đại tiện tiểu tiện đều xả. Trong lúc nhất thời hai tên lưu manh hồn phi phách tán: Xem ra bọn hắn đã gặp cao thủ tuyệt thế trong truyền thuyết?

Bên kia truyền tới tiếng kêu thảm thấu tim gan, tên lưu manh bị đánh gãy chân kia trên mặt đất ôm bắp đùi mình lăn lộn, phát ra tiếng kêu thảm không giống người.

“Còn không qua đây?” Vân Dương một chân vẫn còn giẫm trên mặt Vương Báo không nhúc nhích, đối với hai tên lưu manh còn lại nói ra: “Thế nào, cũng muốn để cho ta ra tay tiếp?”

Hai tên lưu manh toàn thân run lên, hoảng sợ nhìn trên tay Vân Dương còn hai khối bạc vụn đang bị hắn đảo qua đảo lại.

Không khỏi toàn thân mềm nhũn, bịch một tiếng quỳ xuống: “Đại... Đại hiệp... Xin... Xin... Tha mạng a...”

“Tha mạng?”

Vân Dương điềm nhiên nói: “Nếu ta tha cho các ngươi, ta như thế nào có thể nhìn mặt những huynh đệ tử chiến kia đây!”

Trong miệng Vương Báo phát ra tiếng kêu đau đớn, thanh âm nghẹn ngào cầu xin tha thứ: “Hảo hán tha mạng... Chúng ta, chúng ta chính là môn hạ của Thanh Xà bang, hết thảy, hết thảy đều có thể thương lượng...”

“Thanh Xà bang?”

Thế mà còn có bang phái? Vân Dương trong mắt hàn quang lóe lên: “Đứng lên, đi theo ta! Ta thật sự muốn lãnh giáo một chút, Thanh Xà bang này rốt cuộc là cái thứ gì!” Hắn quay đầu, đối với Quyên nhi gật đầu chào nói: “Các ngươi tạm trở về đi, việc này không liên quan tới các ngươi.”

Quyên nhi kinh ngạc nhìn hắn, đột nhiên trên mặt kích động nói: “Ngươi... Là Vương Trang huynh đệ?”

Vân Dương trầm mặc một chút, nói: “Yên tâm, về sau, sẽ không bao giờ có ai dám khi dễ gia quyến của tướng sĩ!”

Hắn không trả lời thẳng, mà là trực tiếp quay người, áp giải bốn tên lưu manh vào một cái biệt viện hoang phế, đem đại môn đóng lại.

“Thanh Xà bang, bang chủ là ai? Bao nhiêu người? Tổng đà ở đâu?”

Bọn người Vương Báo toàn thân đau đớn muốn chết, nhưng lại không dám lãnh đạm chút nào, trả lời cực nhanh.

Trước mắt những người này, hắn quả thực là Ác Ma.

Bọn hắn không hoài nghi chút nào, bản thân chỉ cần trả lời chậm một chút, sẽ bị gia hỏa này đánh chết tại chỗ.

Hỏi qua hết thảy một lần, trên mặt Vân Dương lộ ra ý cười: “Thanh Xà bang... Hắc hắc, chớ có nói một cái Thanh Xà bang nho nhỏ, xem như các ngươi là thái tử của đương kim hoàng thượng, dám ức hϊếp quả phụ tướng sĩ như thế, trong tay ta cũng chỉ có một con đường chết!”

Rời khỏi chỗ đó, chính là vì để tránh cho Quyên nhi chọc phải phiền phức, cũng là vì hắn muốn moi chút tin tức của cái gọi là Thanh Xà bang này. Nếu đã biết rõ, thì không còn chỗ cố kỵ nữa rồi!

Vân Dương sát ý như bão táp.

Một đạo sáng như tuyết thoáng hiện.

Máu me tung tóe!

Bốn cái đầu người, chỉnh tề rơi xuống đất.

Thanh âm Vân Dương vang lên lạnh lẽo.

“Thế gian dơ bẩn trừ không hết, ta có Đao Hạ Vô Tình Thiên!”

“ Huynh đệ trên chiến trường, đồng sinh cộng tử. Khi chiến đấu, tất cả như anh em một nhà. Gϊếŧ một mình ta, như gϊếŧ cha ta. Nhục một mình ta, như nhục mẹ ta. Vương pháp khó chịu, hình luật khó từ. Trong tay có đao, trong lòng có nghĩa. Để ta phát hiện, gϊếŧ không lưu tình! Rút đao vô hối, không thẹn kiếp này.”
« Chương TrướcChương Tiếp »