Quỳ Thiền cùng sinh hoạt với những người khác trong Phù Tang Bộ dưới chân núi Liệt Sơn, nàng có thể cảm nhận được sự kính sợ của mọi người đối với đại tư tế một cách sâu sắc hơn.
Bùi Mộc đang muốn nói cái gì, rồi lại rũ mắt xuống, nàng nhấp môi. Nàng nghĩ rằng, đại tư tế không biết là có thể sống được mấy năm, so với chuyện bại lộ thân phận của mình, không bằng lo chuyện ngày này năm sau đại tư tế có còn ở đây hay không.
Nhưng câu này không thể nói ra, nàng chỉ có thể trầm mặc.
“Ta có cách, cậu đừng lo lắng.” Bùi Mộc hàm hồ cho qua. Sợ Quỳ Thiền tiếp tục dò hỏi, nàng nhanh chóng tiếp một đề tài mới để nói: “Chỉ nói ta, vậy cậu thì sao? A Thiền, cậu và thủ lĩnh Phù Tang vẫn rất thân nhau, có phải cậu...?”
Nào biết được, Quỳ Thiền lại gật đầu rất là hào phóng, nói không chút do dự: “Đúng vậy, ta thích Diêu Sâm. Hắn đối xử với ta cũng rất tốt. Ở bên hắn, cho dù là làm cái gì, ta cũng rất vui vẻ.”
Bùi Mộc ngẩng đầu kinh ngạc. Nàng nhìn chằm chằm bạn tốt, phát hiện khi bạn mình nhắc đến Diêu Sâm, cả người như đang phát sáng.
“Cậu thế mà thừa nhận…” Nàng vừa kinh ngạc, vừa cảm thấy không vui: “Nhưng ta nghe nói rằng, nữ nô của Diêu Sâm cũng đã sinh được vài đứa cho hắn rồi, cậu thích hắn làm gì?”
Giữa các bộ lạc trên đất hoang có rất nhiều cuộc chiến, bên thua trận hoặc là bị gϊếŧ chết, hoặc là sẽ trở thành nô ɭệ của người thắng. Đàn ông làm việc, đàn bà phần lớn được xem như là công cụ để phát tiết.
Bùi Mộc ghét chuyện này. Tử Yến Bộ của nàng tuy cũng có nô ɭệ, nhưng từ khi thủ lĩnh tiền nhiệm lên nhậm chức thì đã cấm đàn ông ức hϊếp nữ nô rồi, cho nên tổng thể bộ lạc vẫn ở chung với nhau rất hòa hợp, rất có tình người.
Nhưng ở đại đa số nơi, nô ɭệ chẳng qua chỉ là một món đồ chơi. Mà trong bộ tộc cường thịnh như Phù Tang Bộ này, lại cần có lượng lớn nô ɭệ để cày ruộng làm cỏ, sinh đẻ đời sau. Người có địa vị cao giống như Diêu Sâm, thì có nữ nô bên người hầu hạ và có thêm năm sáu nữ nô để sinh con, quả thực là chuyện hết sức bình thường.
Hiếm người có thể giống như đại tư tế, sống cuộc sống hà khắc mà kham khổ, cô đơn chiếc bóng mỗi ngày.
Bùi Mộc vừa nói đến chuyện này, đôi mắt của Quỳ Thiền đã tối hẳn. Nhưng điều này càng khiến nét mặt của nàng thêm vẻ kiên cường, kiêu ngạo.
Nàng nói: “Ta biết, nhưng vậy thì sao? Ta lại không cần gả cho Diêu Sâm để làm vợ hắn, càng không muốn sinh con đẻ cái cho hắn. Ta là Quỳ Thiền của Tử Yến, cũng giống như tên họ Diêu của Phù Tang Bộ, dòng máu của chúng ta cũng xuất phát từ Nhân hoàng Hiên Viên, có chỗ nào đê tiện hơn bọn hắn à, dựa vào cái gì mà ta phải làm vợ của hắn mà không phải hắn làm vợ ta? Cho nên, ta ở bên hắn vui vẻ là được, những chuyện còn lại hắn đừng mơ nữa!”
Bùi Mộc nghe vào tai.
“Ở bên nhau vui vẻ là được rồi sao…”
Nàng xuất thần một lát. Chờ đến khi nàng hoàn hồn, trước mặt đã là khuôn mặt cười hì hì của Quỳ Thiền.
“A Mộc, thế nào, quả nhiên là cậu thích đại tư tế đúng không?” Quỳ Thiền tự tin nói: “Vậy thì có gì băn khoăn đâu, cứ việc đi thích là được! Hai người đều đẹp như vậy, lại ở chung với nhau cả ngày, đối mặt với người mình thích ít ra cũng vui vẻ hơn nhiều.”
Quỳ Thiền vẫn luôn ngay thẳng không chút băn khoăn như thế, Bùi Mộc thích điểm này của nàng nhất.
Nàng suy nghĩ một chút, cũng đã nghĩ rõ ràng, cười nói: “Được!”
Quỳ Thiền lập tức vui vẻ: “Cho nên cậu thừa nhận đúng không?”
“... Một chút.” Bùi Mộc mạnh miệng, khoa tay múa chân một chút: “Chỉ thích hắn một chút xíu như vậy.”
Quỳ Thiền cười ha ha, lại giơ tay ôm lấy Bùi Mộc. Hai người đùa giỡn nhốn nháo, cuối cùng nhất trí: Các nàng thích ai là chuyện của các nàng, không liên quan tới bọn đàn ông.
Bùi Mộc cười một hồi, rồi lại nhớ tới, Diêu Sâm không riêng gì là thủ lĩnh Phù Tang, mà còn có thể là nội ứng… Nàng do dự một lát, vẫn mở miệng nói: “Nhưng mà A Thiền, tên Diêu Sâm này không thể tin hắn quá, cậu vẫn phải để ý chút, đừng sốt ruột muốn thân cận hắn quá đấy.”
Quỳ Thiền nhìn nàng hai lần, đột nhiên hỏi: “Hắn có vấn đề gì?”
Hai người làm bạn từ nhỏ với nhau, chỉ một ánh mắt với nhau là có thể đoán được vài thứ. Sự khác thường của Bùi Mộc, đương nhiên không thể gạt được Quỳ Thiền.
“Hắn…”
Cốc cốc!
Có người gõ cửa.
Hai người lập tức bỏ dở đề tài một cách ăn ý.
Quỳ Thiền đi đến mở cửa: “Đã muộn thế này, ai đó?”
“Là hoaaa!”
Cửa vừa mở ra, tiếng cười của mấy đứa trẻ và bóng đêm thoải mái mát mẻ bước đến.
Chỉ thấy mấy đứa nhóc mười một, mười hai tuổi đứng ở cửa, ngực đầy vòng tay được bện bởi hoa cỏ. Cầm đầu trong đó là một cô bé, nàng thanh tú đáng yêu, quần áo đẹp mà quý giá, nụ cười ngoan ngoãn xán lạn.