Chương 46

Nàng nhìn lên trời sao, bỗng nhiên “ồ” một tiếng, không xác định lắm nói: “Tam sao Chiêu Diêu hình như… Không đúng lắm?”

“Ồ?” Đại tư tế liếc nàng một cái: “Không đúng như thế nào?”

“Ánh sao ửng hồng, hào quang mơ hồ đan chéo thành hình lưỡi mác.” Bùi Mộc trầm ngâm nói: “Hình như sắc bén hơn lúc trước rất nhiều.”

“Không tệ. phó tư tế chỉ cần chịu bỏ thời gian, vẫn sẽ có chút tiến bộ.” Đại tư tế khen một tiếng xem như tán thưởng, lại nói: “Khí bén của tam sao chỉ hướng đông bắc, là dấu hiệu đông bắc sắp có chiến tranh. Các bộ ở đông bắc đất hoang gần như đã bị Vô Hoài Bộ thống nhất, chờ khí trời ấm áp hơn một chút, sau khi băng của Phù Tang Bộ hòa tan, Phù Tang Bộ ta và chúng tất sẽ có một trận chiến.”

Trên đất hoang, giao chiến giữa các bộ tộc là chuyện thường. Nhưng khi đại tư tế cố ý nói ra, có nghĩa nó là một trận đại chiến.

“Sắp đánh trận sao…”

Bùi Mộc trầm mặc một lát là đã chuẩn bị tâm lý xong. Nàng dứt khoát nói: “Được, chắc chúng ta và Vô Hoài Bộ nhất định phải quyết thắng bại rồi. Ngài cứ chờ đi, ta nhất định sẽ cướp nửa trái tim thần mộc kia về cho ngài!”

Cũng không biết là nói nàng nói không đúng chỗ nào, thế nhưng làm hắn hơi ngẩn ra. Hắn dường như đã nhìn nàng một cái sâu sắc, lại lập tức chuyển mắt đi, bên môi chỉ hiện lên chút độ cong như có như không.

“Còn chút thời gian mà, cần gì phải gấp gáp. Huống chi thân phận ngươi quý trọng, không cho mạo hiểm.” Đại tư tế nói.

Lúc này, màn đêm đã bao phủ mọi thứ. Sao Đại Giác trên bầu trời phía đông lấp lóe ánh vàng rực rỡ, như đế vương triều đình thống trị thập phương thiên hạ.

Dưới ánh sáng phóng ra của đá quý chín màu, đôi mắt của hắn băn khoăn lướt qua lãnh địa Phù Tang Bộ: Từ vách núi cao và dốc, đến rừng rậm xanh đen, rồi đến bình nguyên và con sông phương xa, sau đó là ngọn đèn dầu lấm tấm ánh lửa và sự u ám không chút tiếng động này.

Sức mạnh nồng nặc sự sống, vô hình tuôn trào từ bên trong cơ thể hắn, lướt qua bốn phía như là sóng biển, lại như ánh sáng vô tận.

Sức mạnh của hắn lan tràn qua núi rừng, bình nguyên, bao trùm mỗi một tấc đất của Phù Tang Bộ, cho đến phương xa nơi mà đôi mắt không thể thấy được.

Sao Đại Giác mọc rồi, ngày xuân bước đến, đây vốn là lúc mà vạn vật phát triển rầm rộ. Dưới sự gột rửa của sức mạnh, sức sống nơi địa giới Phù Tang Bộ càng thêm nồng nặc, gần như không giống phàm thế, mà như là chốn về của thần tiên.

“Đại tư tế đang… Cầu khẩn?!” Sau khi Bùi Mộc kinh ngạc, nàng rất nhanh chóng nhận ra.

Nàng lập tức có chút sốt ruột, không thèm nghĩ ngợi, nói: “Ngài làm gì vậy? Vốn dĩ sức mạnh ngài để lại cho mình cũng đã không nhiều, còn lãng phí như vậy sao?”

“... Xuân về là lúc thanh khí* nồng nặc, không nên lãng phí.” Chậm một lát, hắn mới trả lời, hơi thở cũng có chút bất ổn, hiển nhiên đang gắng gượng: “Huống hồ đại chiến sắp đến, không thể khinh thường.”

“Ngài…”

Thật sự phải làm đến mức đó sao? Bùi Mộc nhìn hắn. Gò má của hắn vẫn đạm mạc như trước, như vĩnh viễn sẽ không có dao động. Rốt cuộc thì hắn suy nghĩ như thế này, mới có thể cống hiến cho Phù Tang Bộ như thế này, ngay cả mạng của mình cũng không cần?”

Nếu không làm như vậy, bằng sức mạnh của hắn, vốn là có thể sống rất lâu…

“... Ta thật sự không hiểu hiểu nổi. Làm thì cứ làm, nhưng ít nhiều gì thì ngài cũng phải làm một cái nghi thức to lớn chứ?” Bùi Mộc thở dài nói: “Cứ yên lặng đứng trên đỉnh núi trả giá như thế, ai có thể thấy được? Ngược lại khi ngài trừng phạt người khác, ai ai cũng thấy.”

“Thưởng phạt vốn là căn cơ ổn định của bộ tộc, tự nhiên phải để người khác nhìn thấy.” Đại tư tế nhẹ nhàng nói: “Về phần cầu khẩn, thì là chức trách bổn phận của ta, không cần phô trương bày vẽ.”

“...”

Bùi Mộc nhìn trời sao, tuy rằng chỉ là đầu mùa xuân, nhưng bầu trời đã hiện ý thanh tịnh, những ngôi sao có vẻ nghiêm nghị giá lạnh trong trời đông kia, dường như cũng tự thêm chút ấm áp.

Rõ ràng vẫn là những ngôi sao đó… Cảm nhận của con người thật là kỳ lạ.

Bên tai nàng truyền đến những tiếng ho khan áp lực. Tâm mạch của hắn bị tổn thương, lại tiêu hao sức mạnh của mình quá mức, lúc này chắc là đang rất khó chịu.

Đại tư tế xác thật không dễ chịu.

Nhưng hắn đã quen không bộc lộ cảm xúc, càng không thích bộc lộ sự mềm yếu. Vài tiếng ho khan trầm khàn này của hắn, đã là minh chứng khi hắn thật sự không thể khắc chế nổi.