Khi bóng dáng túc mục nặng nề kia biến mất sau cửa, Bùi Mộc mới muộn màng nhớ lại: Quái, bằng sức mạnh của đại tư tế, hắn muốn đi đâu, hẳn chỉ cần suy nghĩ một chút đi? Cứ đi từng bước từng bước một như vậy, không cảm thấy mệt sao?
Nàng cũng chẳng nghiêm túc suy tư về chuyện này lắm, rất nhanh sau đó đã vứt nó ra sau đầu.
Bởi vì thần mộc trước mắt còn đang chờ nàng.
Nhìn gần, thần mộc Phù Tang Bộ càng có vẻ cao ngất trong làn mây. Bùi Mộc đặt tay lên trên thân cây màu nâu đậm mà thô ráp kia, ngẩng đầu gắng sức nhìn lên trên tán cây.
Nàng tính một chút, cho rằng cái cây này cao cũng phải hai mươi thước.
Đằng sau vẻ sức sống ngập tràn kia, Bùi Mộc trông thấy vô số nhánh cây tự do, kinh mạch không tương liên và cả thần lực vặn vẹo như đay rối của chúng.
Muốn xử lý sức mạnh cho gốc cây khổng lồ, cố gắng làm những kinh mạch bài xích lẫn nhau của nó nối liền lại, chẳng phải chuyện dễ dàng.
Hôm qua Bùi Mộc thử một lần, chỉ là miễn cưỡng chải vuốt một chỗ nhỏ của nó thôi cũng đã làm nàng thở hồng hộc, nếu là tính độ cao của chỗ nàng chải vuốt, sợ là còn chưa bằng một bàn tay.
Vu lực lẳng lặng chảy xuôi bên trong cơ thể nàng, cũng tập trung ở hai mắt nàng nhiều hơn.
Bùi Mộc ngửa đầu nhìn vào một chỗ của thần mộc.
Nơi đó có một lỗ trống rất rõ ràng, ước chừng lớn bằng một nắm tay của nàng. Phía bên phải của lỗ trống kia có khảm một vầng sáng như một viên đá quý màu sắc rực rỡ.
Đó hẳn là nửa trái tim thần mộc còn lại đi.
Một bên của nó bị lõm đi một nửa, như là bị mạnh mẽ tách ra một nửa đó.
Bên trong thần mộc, tất cả kinh mạch đều tụ họp ở đó, nhưng mà vì sự tồn tại của lỗ trống kia, những kinh mạch đó chỉ có thể tụ lại một nửa, một nửa còn lại thì lộn xộn cực kỳ.
Bùi Mộc không kìm được mà sờ sờ trái tim của chính bản thân mình.
Đối với một tư tế có thể thuyên chuyển sức mạnh của thần mộc như nàng, trái tim thần mộc như là trái tim thứ hai của nàng vậy. Nếu trái tim thần mộc bị phá hủy, điều đó không khác gì đâm một đao vào l*иg ngực nàng.
Còn bị mạnh mẽ tách ra một nửa như vậy… Không biết đại tư tế có cảm giác như thế nào nhỉ? Không đau sao? Nếu là rất đau, làm sao hắn có thể giữ được vẻ bình tĩnh như nước lặng không gợn sóng đó?
Bùi Mộc vừa cẩn thận chải vuốt kinh mạch của thần mộc, vừa không nhịn được suy nghĩ về chuyện của đại tư tế.
Nàng không thể không thừa nhận, nàng nảy sinh hứng thú với đại tư tế, hơn nữa hứng thú này chỉ tăng chứ không giảm.
Trong trí nhớ của Bùi Mộc, trừ gió tuyết, ánh mặt trời dữ dội, sự nguy hiểm và những cơ hội ra, thì chính là cuộc sống ấm áp ngập tràn vui vẻ mà cũng gian khổ của Tử Yến Bộ. Mọi người giúp đỡ lẫn nhau, sưởi ấm cho nhau, không có bất cứ hình phạt khắc nghiệt gì, ngay ngắn mà quy củ.
Càng không nói đến bản thân nàng từ lúc sinh ra đã tản mạn, lười biếng hơi người khác một chút. Giống như tất cả tinh thần và sức lực của nàng đều lấy đi để luyện tập vu lực vậy, những chuyện khác thì nàng lười quản.
Chỉ cần những người nàng quan tâm đều mạnh khỏe, ai nấy đều vui vẻ, Bùi Mộc đã cảm thấy rất tốt.
Nhưng đại tư tế lại hoàn toàn khác xa nàng. Hoàn toàn khác xa… Như là hai con người bị cố tình đắp nặn, chỗ nào cũng khác nhau.
Đại tư tế khắc nghiệt với mọi người, càng khắc nghiệt với bản thân mình hơn; tàn khốc với người khác, thì cũng hoàn toàn không nương tay với bản thân. Hắn ít khi nói cười, quá mức kiềm chế bản thân, trông như lạnh lùng nhưng lại được trên dưới Phù Tang Bộ sùng kính và tin tưởng, mà hắn thật sự thì hắn cũng tính toán hết lòng vì mọi người của Phù Tang Bộ,
Bùi Mộc không nhịn được tưởng: Chẳng lẽ hắn không có tư tâm, không có cuộc sống của cá nhân sao? Tư tế không cấm nữ sắc, nhưng lại chẳng thấy hắn thân cận cô nàng nào; tư tế luôn sống xa hoa lãng phí, nhưng hắn chính là kẻ ngoại lệ kia.
Có lẽ, việc nàng không ngừng khıêυ khí©h, thăm dò phản ứng của hắn, cũng là do phần hứng thú này đang tác quái.
Nghĩ đến đây, Bùi Mộc không khỏi mỉm cười.
Nàng suy nghĩ có chút bỡn cợt: Tóm lại ở sảnh thần mộc cũng rảnh rỗi, không bằng cứ trêu đại tư tế, thế còn có vẻ thú vị hơn. Nếu có thể ảnh hưởng đến hắn một chút, để hắn thích đồ ăn ngon và sự hưởng thụ, học được các lười biếng và thả lỏng, không chừng hắn sẽ bình dị gần gũi hơn nhỉ?
Một đại tư tế không còn quá hà khắc, đối với Phù Tang Bộ cũng dễ ở chung hơn nhỉ.
Không tệ không tệ, nàng chỉ đang suy nghĩ cho toàn thể Phù Tang Bộ mà thôi.