Chương 14

Sau đó nàng nghĩ lại, nàng vốn đánh không lại đại tư tế, huống chi nơi đây vẫn là Tinh Uyên Đường, trong ngoài đều là tư tế của Phù Tang Bộ. Lo lắng cũng là lo lắng suông thôi, không bằng không lo lắng.

Nghĩ như vậy, phó tư tế đại nhân ngay lập tức yên tâm thoải mái thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Nàng than một tiếng: “Đại tư tế, ngài phải nói một hơi cho xong chứ, thật là khiến ta sợ muốn chết!”

“... Cần phải tĩnh tâm ngưng thần nhiều hơn nữa.” Đại tư tế mím môi, đôi môi mỏng không chút màu đỏ kia ngược lại có thêm chút đỏ thắm.

“Dạ dạ dạ.” Bùi Mộc đồng ý không chút thành ý, bắt đầu chuyên tâm khen ngợi Đại tư tế: “Uầy, đại tư tế cũng có thể thấy được kinh mạch của thần mộc, thật là quá lợi hại! Nhất định là đại tư tế xem rõ hơn ta rất nhiều, aiz, ta là ánh sáng đom đóm, đại tư tế là ánh sáng trăng tròn, ta thật sự không đáng để nhắc tới, ngài tuyệt đối đừng để ta vào trong lòng.”

Tốt nhất là có thể quên chuyện nàng có thể thấy được kinh mạch của thần mộc luôn.

“Tâm tư nóng nảy.” Đại tư tế không động dung mảy may, ngược lại nhíu mày trách một câu: “Ngươi… Thôi, ngày sau rồi nói.”

Hắn nói: “Bùi Mộc, ta yêu cầu ngươi làm phó tư tế cho ta chính là vì thần mộc.”

“Thần mộc? Thần mộc của Phù Tang Bộ?” Bùi Mộc đánh giá gốc cây trên dưới mấy lần: “Ầy… Nếu là có thể, ta rất vui lòng vì có thể cống hiến sức lực cho đại tư tế. Nhưng đại tư tế chăm sóc thần mộc rất tốt mà, ta không nhìn thấy có chỗ nào cần ta nhúng tay vào nữa.”

Một gốc cây thần mộc thường chỉ cần một vị tư tế, nếu không sẽ phân tán sức mạnh của thần mộc, không chỉ không thể giúp phát huy sức mạnh của tư tế mà còn có thể tổn thương sức sống của thần mộc vì xung đột hơi thở với nhau.

Mặc dù thần mộc của Phù Tang Bộ hấp thu rất nhiều nhánh cây thần mộc của các bộ tộc mới có thể cao lớn như vậy, nhưng nếu chúng nó đã hòa thành một thể rồi đương nhiên chỉ có thể tính là một cây thôi.

Tư tế của nó… Đương nhiên cũng chỉ có thể là bản thân đại tư tế.

“Đã nói ngươi tâm tư nóng nảy rồi.”

Nếp nhăn giữa mày của đại tư tế lại xuất hiện.

Hắn bỗng nhiên vươn tay nhẹ nhàng đặt lên trên bờ vai của Bùi Mộc. Bùi Mộc cứng đờ người theo bản năng, cố chịu lắm mới không nhảy dựng lên.

“Xem.” Hắn chỉ nhìn chằm chằm thần mộc, nói một chữ như thế.

Bùi Mộc đè nén tâm tư, cố gắng xem nhẹ cảm giác trên vai, chỉ đi cảm thụ chút thần lực dẫn đường truyền đến từ trong tay hắn.

Sức mạnh của đại tư tế khác với bất cứ loại nào mà nàng từng gặp được: Không bá đạo như nàng đã từng nghĩ, ngược lại lành lạnh sạch sẽ như tuyết tan trên đỉnh núi giữa hè, là luồng ý lạnh mát mẻ sảng khoái như thế. Nếu nói có chỗ nào không tốt, thì chính là quá mức lạnh lẽo.

Cảm giác mát mẻ hệt như nước tuyết kia nối tiếp nàng và thần mộc trước mắt.

Bùi Mộc ngưng thần quan sát.

Nàng bỗng nhiên nín thở.

Trong tầm mắt của nàng, cây thần mộc che trời vốn dĩ sức sống thông thuận, cành lá rêu rao này lại đột nhiên trở nên… Chia năm xẻ bảy.

Cũng không phải là loại chia năm xẻ bảy như mai rùa bị quăng nát vụn, mà nó giống như một con búp bê chưa được ghép lại hoàn hảo: Cành lá nơi này chia lìa với thân cây, mảnh lá bên kia cũng chỉ là giả vờ đứng lại ở đỉnh của nhánh cây.

Thì ra, cả cây thần mộc trông như một thể này, thực tế lại là mỗi nơi mỗi chỗ.

“Đây là…” Bùi Mộc hơi hoảng hốt một lát, ngay lập tức phản ứng lại, bật thốt lên nói: “Lẽ nào Kiến Mộc của mỗi bộ lạc vẫn chưa chân chính dung hợp?!”

Đại tư tế thu tay về. Cằm của hắn hơn căng, rất lâu sau đó mới nhẹ nhàng gật đầu một cái.

“Đúng là như thế.”

Bùi Mộc nhất thời không nói nên lời.

Tin tức này… Quá lớn.

Nhánh cây Kiến Mộc không được chân chính dung hợp, trên bản chất thì chúng vẫn là những nhánh thần mộc khác nhau. Tuy rằng chúng đều được gọi là “Kiến Mộc”, nhưng nếu không thể chải vuốt kinh mạch bình thường, liên thông sức mạnh của các cây mà chỉ miễn cưỡng ghép nối chúng lại với nhau, vậy thì không chỉ không thể có được thần mộc mạnh mẽ hơn, ngược lại sẽ phản phệ lại tư tế cung phụng chúng nó vì xung đột sức mạnh.

Bùi Mộc đã từng gặp qua tư tế bị thần mộc phản phệ mà chết rồi.

Chỉ là sự phản phệ của một gốc cây thần mộc thôi mà dáng hình lúc chết đã thê thảm như thế. Vậy thì đại tư tế một thân một mình…