Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Ta Là Bạch Nguyệt Quang

Chương 13

« Chương TrướcChương Tiếp »
Bóng dáng đứng lặng ở phía trước nàng yên tĩnh nghe xong chuỗi lời nói này, bỗng nhiên, hắn nhẹ nhàng cười một tiếng. Lần này không phải là ảo giác của Bùi Mộc, cho dù đó chỉ là một tiếng cười rất nhỏ bé, còn không lớn bằng tiếng con bướm vỗ cánh, nhưng nó quả thực là một tiếng cười.

“Không tồi.” Hắn tán thưởng, nói: “Đủ thông minh, cũng đủ hiểu chuyện. Không nói trắng ra trước mặt mọi người mà nhẫn nhịn đến chỗ của ta mới khoe khoang, đổi nhiều lợi ích hơn cho bản thân mình. Bùi Mộc, ngươi rất giỏi.”

Bùi Mộc không ngờ mình bị hắn vạch ra chút kế vặt của mình, nhất thời khó trách khỏi ngượng ngùng. Nàng không tính là một người hay đắn đo suy nghĩ, nhưng đám người Quỳ Thiền lại càng không am hiểu chuyện này hơn cả nàng, cho nên nhiều năm trôi qua, nàng khó tránh khỏi việc phải suy nghĩ nhiều hơn, phải lập kế hoạch nhiều hơn, cũng không thể tránh khỏi việc có chút đắc ý.

Đại tư tế nhìn như hờ hững như băng, rời xa bụi trần, nhưng trên thực tế… Người có thể ngồi vững vị trí đại tư tế cỉa Phù Tang Bộ nhiều năm như vậy, sao lại sẽ chân chính đơn thuần? Bùi Mộc âm thầm nghĩ lại, nhắc nhở bản thân mình phải cẩn thận hơn đôi chút.

“Bùi Mộc.” Đại tư tế còn nói: “Ngươi biết chuyện ta muốn ngươi làm là gì không?”

“Kính xin đại tư tế chỉ giáo.” Thái độ của Bùi Mộc đoan chính rất nhiều.

“Lại đây." Hắn nói.

Bùi Mộc theo lời tiến lên, khi cách hắn ba bước xa ở sau lưng hắn, nàng ngừng lạirồi lại nhìn hắn một chút.

Đại tư tế nói: “Đến bên người ta.”

Nàng mới lại bước thêm lên phía trước, đứng sóng vai với Đại tư tế.

Hắn đang ngẩng đầu ngắm nhìn thần mộc. Có chút ánh mắt trời ngã xuống dáng mặt thâm thúy của hắn, hòa hợp với ánh sao bé nhỏ trong đôi mắt của hắn, khiến nó trở nên càng thêm long lanh, lại hiện ra mấy phần hiền hòa yên tĩnh.

“Ngươi nhìn thấy không?” Tay phải hắn chống trượng gỗ mun hoa lệ, tay trái chạm nhẹ vào trên thân cây một chút: “Bùi Mộc, ta biết người thấy được kinh mạch của thần mộc.”

Cơ thể Bùi Mộc hơi hơi run lên, nụ cười nhẹ nhàng trên mặt cũng cứng lại.

Phó tư tế mới nhậm chức vẫn cứ ngậm cười, khuôn mặt vẫn cứ trắng nõn ngoan ngoãn như cũ, xinh đẹp tuyệt trần, dễ thân đến mức không chút tỳ vết, nhưng chút kiên quyết uy lẫm kia lại bỗng nhiên sinh động lên, làm cho đôi mắt đen nhánh của nàng đột nhiên trở nên sâu lắng.

Kiến Mộc là cây có được thần lực, nhưng bề ngoài của chúng nó và cây cối bình thường không có gì khác nhau. Cái cây bóng loáng như ngọc, thần dị rõ ràng giống như cái cây trước mắt này thật sự rất ít.

Thần mộc mà đại đa số tư tế nuôi dưỡng chỉ được hầu hạ tỉ mỉ như những cây hoa ngọn cỏ được chăm sóc bình thường, họ chỉ có thể thử kết nối thêm với thần mộc, mượn sức mạnh của thần mộc rồi tăng lên vu lực của bản thân. Mà thần mộc trong mắt bọn họ lại không khác gì với cây cối bình thường: mảnh lá là mảnh lá, cành cây là cành cây.

Nhưng Bùi Mộc không giống họ.

Nàng không chỉ có thể nhìn thấy cành lá của thần mộc mà còn có thể nhìn thấy kinh mạch sâu bên trong nó. Nàng có thể thấy được sức mạnh được chuyển động giữa cành lá như thế nào, có thể phán đoán chính xác sức mạnh của thần mộc nhiều ít bao nhiêu, là sức sống tràn trề hay là đang yếu ớt sắp chết.

Nàng có thể nhìn thấy bản chất của “thần lực”, cho nên sức mạnh của nàng cũng gần với thần lực nhất, chứ không phải là vu lực.

Nàng chưa từng nói cho người khác điều này, ngay cả bạn tốt nhất của nàng - Quỳ Thiền - cũng không biết.

Bởi vì một khi người khác biết được… Dòng máu của bản thân nàng ngay lập tức sẽ trở thành mục tiêu tranh đoạt của bốn phương. Sẽ có vô số người cuồng nhiệt và khát cầu được sinh con đẻ cái với nàng, cho dù biết rằng sức mạnh của tư tế rất khó được truyền thừa thông qua chuyện sinh dục.

Bùi Mộc căng cứng cả người, nụ cười cũng đọng lại. Trượng thanh đằng trong tay nàng cứng còng, bạch ngọc được khảm bên trên đỉnh trượng cũng có sương khói lặng yên sôi trào.

“Không cần phải căng thẳng.” Đại tư tế đè tay nàng lại để trấn an, nhưng chút lạnh nhạt như tuyết mịn trong giọng điệu của hắn lại cứ quanh quẩn không đi, làm cho lời trấn an của hắn giảm uy tín khá nhiều.

“Bùi Mộc, không cần phải căng thẳng. Ta cũng có thể thấy.”

Câu nói ngắn gọn không chứa bất cứ tình cảm vốn nên lạnh như băng như đá này, giờ phút này lại trở thành châm định tâm một cách lạ kỳ.

Bùi Mộc ngẩn ra. Đại tư tế cũng thấy được? Đúng rồi… Cũng rất bình thường. Sức mạnh của hắn mạnh mẽ, nói nhìn không thấy mới là khiến người ta nghi ngờ.

Sau đó nàng nghĩ lại, nàng vốn đánh không lại đại tư tế, huống chi nơi đây vẫn là Tinh Uyên Đường, trong ngoài đều là tư tế của Phù Tang Bộ. Lo lắng cũng là lo lắng suông thôi, không bằng không lo lắng.
« Chương TrướcChương Tiếp »