Chương 5

7.

Ngày chúng ta đến thành Kim Minh đã là ba tháng sau, thời tiết đầu thu càng ngày càng lạnh, ban đêm gió thổi lạnh thấu xương.

Ở thành Kim Minh có rất nhiều nơi để tìm việc, ta lại không biết làm gì, nên đã xin vào một phường thêu bao ăn bao ở.

Tưởng Thanh Bạch thì đến tửu lâu đối diện phường thêu, buổi trưa chúng ta sẽ cùng nhau ăn cơm.

Hắn vừa gắp đùi gà trong bát đưa cho ta, vừa lẩm bẩm: “Các ngươi ở phường thêu đúng là thảm mà, ngay cả thịt cũng không có mà ăn.”

Tôi vội vàng từ chối nửa miếng bánh bột ngô mà hắn đang cố đưa cho ta.

“Cô nương ở thành Kim Minh ai cũng để ý đến vóc dáng mảnh mai, mấy cô nương ở cạnh ta ai cũng ăn như vậy, hơn nữa thời gian này vòng eo của ta cũng to hơn lúc trước……”

Hắn đưa tay gõ nhẹ lên trán ta: “Ngươi béo lên thì sẽ đẹp hơn, đừng bắt chước kiểu thẩm mỹ vặn vẹo quái dị đó, ăn ít như vậy sao còn sức để làm việc nữa chứ.”

Tưởng Thanh Bạch lớn lên thật đẹp, làn da mềm mại, miệng lại ngọt ngào, nhiều chiêu trò, nhờ có hắn mà việc kinh doanh của tửu lâu càng lúc càng tốt.

Khi kiếm được những đồng tiền đầu tiên trong đời, chúng ta đến một tửu lâu lớn nhất thành Kim Minh để ăn một bữa thật ngon, bình thường chúng ta kiệm ăn kiệm uống, nhưng hôm nay món nào cũng gọi.

Mãi đến khi dạ dày không chịu nổi nữa, ta mới rơi nước mắt: “Tưởng Thanh Bạch, ta đã ăn hết số tiền nửa tháng của mình rồi.”

Tưởng Thanh Bạch nhìn ta cười, thề thốt: “Minh Tiểu Ca, ngươi không hiểu sao, giữ tiền cũng vô dụng, ngươi hiểu nguyên lý tiền đẻ ra tiền không.”

Ta lắc đầu, tỏ ý không hiểu.

Vì vậy, hắn đưa ta đến sòng bạc lớn nhất thành Kim Minh, thua hết số tiền còn lại của chúng ta, thậm chí áo ngoài của hắn cũng bị thua mất.

Hai chúng ta đi dạo trên đường phố thành Kim Minh, con đường vắng tanh, chỉ có ánh đèn mờ ảo trước cửa nhà người khác.

Ta khóc rất thảm thiết, Tưởng Thanh Bạch đi phía sau ta, không dám nói lời nào.

“Tưởng Thanh Bạch, ngươi thua sạch số tiền nửa tháng còn lại của ta rồi.”

Tưởng Thanh Bạch phẫn nộ chỉ trích: “Hắn ta là kẻ lừa đảo.”

Vì đã quá muộn nên chúng ta nghỉ qua đêm tại một ngôi chùa ở thành bắc, hắn cẩn thận từng li từng tí xin lỗi ta, thề thốt nhất định sẽ cho ta một cuộc sống thật tốt.

Ta chợt nhớ tới Tam Nương ở phường thêu từng nói, nam nhân ra vào sòng bạc chắc chắn không phải là người tốt lành gì.

Vì vậy lớn tiếng chỉ trích: “Tưởng Thanh Bạch, nam nhân vào sòng bạc đều không phải là người tốt.”

Nói xong ta tự mình bật cười, hắn thấy ta cười cho nên cũng gật đầu hùa theo.

“Ngươi nói đúng, nam nhân mê cờ bạc không phải là nam nhân tốt.”

Ta lau nước mắt, nhích người lại gần hắn.

Thân thể hắn có chút cứng ngắc: “Ngươi làm gì vậy.”

Ta tiến lại gần hơn chút nữa. “Ta cảm thấy sau lưng hơi lạnh.”

Hắn liếc nhìn, sau đó đứng trước mặt ta thì thầm: “Không sao đâu, có chút gió lùa qua cửa sổ.”

Sau này, Tưởng Thanh Bạch nổi danh vì luyện ra được muối tinh, bị triều đình bắt đi, sau khi trở về lại trở nên phát đạt, thậm chí còn mua được một căn nhà ở đoạn đường sầm uất nhất thành Kim Minh.

Ta cũng được trọng dụng vì những bộ quần áo đẹp mà mình vẽ, trở thành thợ thêu số một ở Cẩm Tú các.

Trước cái Tết đầu tiên ở nhân gian, chúng ta chuyển đến nhà mới.

Năm ngoái vẫn còn bận rộn chuyện nhà cửa, hắn viết tên ta trên khế đất.

“Tại sao lại viết tên của ta?”

Hắn nhìn ta: “Hai người chúng ta viết tên ai cũng như nhau mà.”

Ta tin tưởng bản thân mình, tự an ủi mình không phải là loại người làm điều ác chỉ vì một ít tiền.

Sau đó mới từ từ hiểu được những gì Tưởng Thanh Bạch vừa nói.

Chúng ta đón cái Tết đầu tiên ở đây, ở đại sảnh nấu một nồi lẩu, ăn đến mức toàn thân ấm áp, hòa thuận vui vẻ, ngoài trời tuyết rơi dày đặc, xa xa pháo hoa thắp sáng cả bầu trời.

“Minh Tiểu Ca, ngươi có vui không?”

Hắn hỏi ta, ta gật đầu, những ngày đầu có chút gian khổ nhưng ta đã trải qua những tháng ngày phong phú, viên mãn, cũng không còn nỗi đau khiến ta phải trằn trọc suốt đêm.

Tưởng Thanh Bạch gật đầu: “Ta cũng vui vẻ, vừa giàu có vừa sung sướиɠ.”

Hắn đưa ta đi đốt pháo hoa, pháo hoa bắn lên không trung phát ra tiếng nổ bùm bùm.

Ta thấy hơi nhớ nhà, mặc dù đối với ta mà nói, nơi đó thậm chí không phải là một nơi hạnh phúc.

“Tưởng Thanh Bạch, đôi khi ta nghĩ, nếu không có Linh Thù thì tốt rồi, nhưng nếu không có Linh Thù, ta sẽ bị sự tốt bụng giả dối của cha che mờ mắt, nhưng có lúc ta thấy mình rất mâu thuẫn, hy vọng có thể mù quáng cho đến chết.”

Tưởng Thanh Bạch ngắt lời ta: “Úi chà, năm mới mà ngươi nói chết rồi không chết gì vậy hả.”

Năm đó, lần đầu tiên sau một thời gian dài, chúng ta có cảm giác ổn định.

Lần đầu tiên ta và hắn cãi nhau là do bất đồng quan điểm, hắn muốn mở tửu lâu, còn ta muốn mở phường thêu, chúng ta tranh luận mấy lần, hắn nói ở thành Kim Minh có rất ít phường thêu, nhìn sơ qua là biết buôn bán không tốt rồi, ta khăng khăng cho là mình đúng, nói trong thành có rất nhiều tửu lâu, cạnh tranh rất khốc liệt, cho rằng quần áo mình làm ra không có đối thủ, cuối cùng Tưởng Thanh Bạch quyết định mở cả hai.

Hắn rất thông minh, trong đầu luôn có những ý tưởng tuyệt vời.

Cứ cách bảy ngày, tửu lâu Trường An của hắn sẽ ra món mới, hắn nói nó là trà sữa, công thức thật ra rất đơn giản, nhưng ở thành Kim Minh có rất nhiều tiểu thư thích, thỉnh thoảng đi trên đường sẽ ghé vào mua một cốc.

Hắn còn tự mình thiết kế và nhờ người làm ra những chiếc cốc sứ, chúng rất tinh xảo và nhỏ nhắn, thậm chí có cô nương còn mua trà sữa vì chiếc cốc sứ này.

Hắn luôn biết các cô nương yêu thích cái gì.

Phường Minh Nguyệt mở đối diện tửu lâu của hắn, không náo nhiệt như tửu lâu Vĩnh An vừa mới khai trương, Phường Minh Nguyệt rất vắng vẻ.

Ta là người duy nhất trong cửa hàng, ta cầm bản vẽ, mày mò tìm nguyên liệu, lại phát hiện trong kho tích lũy rất nhiều hàng tồn.

Sau đó, Tưởng Thanh Bạch đề nghị ta tìm người sao chép thật nhiều bản thiết kế rồi đem dán ở khắp ngõ ngách, quả nhiên lần này có chút hiệu quả.

Cô nương khắp phố đều mặc quần áo giống nhau, hỏi ra thì mới biết các cô nương ở thành Kim Minh đều rất giỏi, họ đã mua vải về nhà và tự may quần áo cho mình.

Những gia đình bình thường thì tự may quần áo cho mình, còn những gia đình giàu có lại có thợ may vá thêu thùa riêng.

Bọn họ hiếm khi ra ngoài mua quần áo, ngay cả Cẩm Tú các ta từng làm trước đây cũng chỉ chuyên may quần áo cho những gia đình giàu có.

Tưởng Thanh Bạch an ủi ta: “Thời gian đầu khởi nghiệp luôn khó khăn mà.”

Nhưng trời không tuyệt đường người, sau này ta tình cờ gặp được một vị phu nhân đại quan ở thành Kim Minh, nàng ta rất thích bộ quần áo ta may, còn khen đây là bộ quần áo đẹp nhất ở thành Kim Minh. Còn giới thiệu các tiểu thư khác đến chỗ ta đặt may vài bộ quần áo, việc buôn bán cũng từ đó mà trở nên khá hơn.

Ta vô cùng hãnh diện khoe với Tưởng Thanh Bạch, cũng trả được hết số tiền đã nợ hắn.

“Ta đã nói chắc chắn sẽ có người thích quần áo ngươi làm mà.”

Lúc này, tửu lâu của Tưởng Thanh Bạch đã mở thêm chi nhánh mới, hắn là một trong những nhân vật đứng đầu ở thành Kim Minh.

Nhưng hắn chỉ nhìn ta, nghiêng người dựa vào cái xích đu bên ngoài, dung mạo đẹp đẽ như cảnh xuân tháng ba, sau đó khen ta: “Minh Tiểu Ca, ngươi giỏi quá.”

Ta chống hông, có chút đắc ý, “Đương nhiên.”

Ta nhìn bầu trời bên ngoài, không một gợn mây, thời tiết trong lành, bỗng nhiên giật mình tỉnh táo trở lại, ta và Tưởng Thanh Bạch đã rời khỏi Tu Chân giới hơn một năm rồi.

Chỉ là mỗi ngày của ta đều trôi qua trong sự bận rộn, mỗi ngày đều suy nghĩ làm thế nào để có được chỗ đứng, hiếm khi nghĩ đến chuyện của Tu Chân giới.

Ngày trước các sư huynh luôn nói, tiểu sư muội là cái siêu thuốc vô dụng, nhu nhược yếu đuối, không làm được việc gì, là một người sẽ chết sớm.

Đối với những lời như vậy, ta nghe hoài cũng thành quen, thậm chí cũng không cảm thấy họ nói sai.

Mãi đến khi ở cùng Tưởng Thanh Bạch một thời gian dài, ta mới nhận ra mình không vô dụng chút nào, Tưởng Thanh Bạch sẽ nói: “Minh Tiểu Ca, ngươi giỏi quá, ngươi là người may quần áo đẹp nhất thành Kim Minh này đó.”

8.

Khi ta nhìn thấy Linh Thù, trời đã sắp bắt đầu vào đông.

Ngày ấy khi phường thêu chuẩn bị đóng cửa, có một nam nhân bị thương bước vào cửa hàng của ta, hắn ta mặc đồ đen, đeo mặt nạ màu bạc, chỉ để lộ đôi môi mỏng tái nhợt.

Ta đưa hắn ta vào phường thêu, mỗi ngày đều cho hắn ta uống thuốc.

Đến ngày thứ năm, hắn ta mới tỉnh lại, khi ta đến phường thêu, hắn ta vừa mở mắt, hắn ta nằm trên giường nhỏ, nghiêng đầu nhìn ta, trên khuôn mặt xinh đẹp lẳиɠ ɭơ lộ ra một nụ cười lạnh lùng.

“Nói đi, ngươi đã cứu ta, ngươi muốn cái gì.”

Ta suy nghĩ điều mình muốn, rồi duỗi ngón tay ra.

“Năm, năm vạn lượng vàng.” Ta sợ hắn ta thấy quá nhiều, nên bỏ hai ngón tay xuống. “Ba vạn lượng.”

Hắn ta nhìn ta chằm chằm, ta cảm thấy người này có chút đáng sợ.

Thế là nhẹ nhàng lên tiếng. “Một vạn lượng.”

Ta thừa nhận, bản thân có chút tham lam.

Hắn ta nhắm mắt lại rồi chợt mở ra. “Ta không có tiền, nhưng ta có thể đáp ứng những yêu cầu khác của ngươi, tỷ như lấy thân báo đáp hay tương tự như vậy.”

Ta thở dài, nhìn bề ngoài thì là một công tử giàu có đang tức giận nhưng thật ra lại là một kẻ nghèo khổ.

“Ngươi đi đi.” Ta xua tay

“Chẳng lẽ ngươi cứu người chỉ vì tiền thôi hả.” Hắn ta nói, hình như có chút không vừa lòng.

Ta lắc đầu: “Ta không cần tiền của ngươi, bây giờ để ngươi đi còn không được sao.”

Giây tiếp theo, một thanh kiếm mang theo giá lạnh từ bên ngoài lao vào, cửa sổ đột nhiên đóng chặt lại.

Ta quay đầu lại, đối diện với khuôn mặt lạnh lùng của Linh Thù.

Hai người lao vào đánh nhau, xém phá hủy toàn bộ phường thêu của ta.

Sau đó lại lao ra ngoài đánh nhau lần nữa, đánh sập luôn cửa sổ nhà ta.

Ta có chút đau lòng, đều là tiền đó!

Ta nhặt mảnh vải trên mặt đất lên, đau lòng phủi bụi trên đó.

Một lúc sau, Linh Thù nghiêm mặt lạnh lùng quay trở lại.

“Ngươi đã cứu hắn ta?”

Ta lắc đầu, còn chưa kịp nói gì thì Linh Thù đã dùng kiếm xé rách mảnh vải trong tay ta, đôi mắt nàng đỏ hoe, bàn tay cầm kiếm run nhè nhẹ, điên cuồng gào thét.

“Vì sao ngươi lại cứu bọn họ, vì sao lại cứu bọn họ chứ, ai trong số bọn họ xứng đáng để ngươi cứu?”

“Hắn ta là người tu đạo, cây thuốc ở nhân gian không cứu được hắn ta, không phải ta cứu hắn ta.” Ta đối diện dáng vẻ điên cuồng của nàng, nhẹ nhàng thở dài.

“Linh Thù, những gì ngươi muốn đều đã đạt được, vì cái gì còn gây khó dễ cho ta.”

Nàng ngẩn người, cuối cùng bật cười.

“Ta chính là muốn gây khó dễ cho ngươi đó, ngươi chỉ là người thay thế cho ta mà thôi, vì để lạc mất ta, mẹ đã phát điên, cha vì muốn vỗ về bà cho nên mới tìm một người thay thế ta, ngươi nghĩ ngươi đã được hưởng lợi từ ai, ngươi còn muốn cái gì nữa, người chỉ là một kẻ vô dụng thôi, cái cha cần là người có thể mang lại vinh quang cao nhất cho Hoa Cốc, mà người đó chính là ta….”

Nàng mắng rất nhiều câu nhưng ta chỉ nhớ rõ được câu nói kia, thì ra ta chỉ là người thay thế mà cha tìm về để vỗ về mẹ.

Chẳng trách thái độ của bọn họ lại thay đổi nhanh như vậy khi Linh Thù quay trở về. Hóa ra ta là người thay thế.

“Ngươi chỉ là một người bình thường, hãy sống ở nơi thuộc về ngươi, đừng mơ mộng những cái khác, ngươi thật sự rất ngu ngốc, ngu đến nỗi cho rằng đau đớn nhiều năm như vậy là do số mệnh của chính mình, nhưng lại không biết, cơ thể người bình thường sao có thể chịu đựng được linh lực dồi dào trời ban không thuộc về mình, mà tất cả những điều này là do những người ngươi xem là người thân ban cho ngươi đó, hại ngươi phải sống mấy chục năm vô ích."

Nàng nói xong, lại cười khẩy.

“Minh Ca, ta ghét nhất chính là ngươi rõ ràng không biết gì, lại vì cái gọi là tấm lòng tốt của mình mà gánh lấy những trách nhiệm không thuộc về mình.”

Dù tự nhủ rằng mọi chuyện đã qua rồi nhưng ta vẫn đau lòng, vô cùng đau lòng.

Ta nhìn nàng rời đi, không có ngăn cản cũng không có tranh cãi.

Cho đến lúc nhìn thấy Tưởng Thanh Bạch, ta mới òa khóc.

“Tưởng Thanh Bạch, ta là đồ ngốc, cực kỳ ngốc.”

Hắn vội vàng vỗ lưng ta, nhỏ giọng hỏi ta có chuyện gì vậy.

“Tưởng Thanh Bạch, ta bị lừa.”

Hắn lập tức muốn trả thù cho ta, ồn ào đòi làm cho người đó đẹp mặt, ta ngăn hắn lại, nhìn vẻ mặt tức giận của hắn lại có chút muốn cười, nụ cười này khiến mũi ta xì ra một cái bong bóng lớn.

“Tưởng Thanh Bạch, ta gặp được ngươi là đủ rồi.”

Ít nhất Tưởng Thanh Bạch chưa bao giờ bỏ rơi ta.

Năm ngoái ta đã may cho hắn một bộ quần áo mới, lúc đó hắn rất gầy, mặc dù mặc nhiều lớp quần áo, nhưng dường như ta vẫn nhìn thấy rõ tấm lưng gầy gò của hắn.

Hắn xoay vài vòng trước mặt ta, hai tay chống hông vô cùng hài lòng.

“Dáng vẻ ta anh tuấn, mặc cái gì cũng đẹp.”

Ta trừng mắt nhìn hắn, có chút không muốn lép vế “Rõ ràng là do ta may đẹp.”

Ta đếm từng ngày, so sánh với kiếp trước, luôn cảm thấy chính là khoảng thời gian này.

Khi những người ở Hoa Cốc đến tìm ta, cũng là lúc ta chuẩn bị đón Tết.

Tưởng Thanh Bạch sai người dọn dẹp từ trong ra ngoài, hắn không thích trong nhà có quá nhiều người, nên chỉ có vài gã sai vặt phụ trách nấu ăn.

Ta nhìn hắn, ngay cả lời từ biệt cũng không biết phải nói như thế nào, nên cầm ô bước ra ngoài.

Hắn ngăn ta lại: “Minh Tiểu Ca, bữa cơm tất niên sắp chuẩn bị xong rồi, ngươi đi đâu vậy?”

Ta nhìn hắn, rồi nhẹ nhàng ôm lấy hắn.

Hắn sửng sốt, chóp tai có chút đỏ bừng, “Làm sao vậy? Mấy ngày gần đây ngươi dính người ghê luôn.”

Ta lắc đầu, hỏi hắn: “Đêm giao thừa, ngươi có………… nguyện vọng gì không?”

Tưởng Thanh Bạch nghĩ nghĩ, cười lớn: “Đương nhiên là sống lâu trăm tuổi, có mỹ nhân ở bên cạnh rồi.”

Ta không khỏi bật cười, nhưng vẫn nói: “Tưởng Thanh Bạch, ngươi đang ảo tưởng à.”

Đây chính là câu nói mà Tưởng Thanh Bạch thường dùng để miêu tả những người có suy nghĩ kỳ quái.

“Ta đi ra ngoài có việc.” Ta nghĩ một chút rồi nói.

Hắn gật đầu, không hỏi thêm gì nữa, tuyết từ trên trời rơi xuống, Tưởng Thanh Bạch gọi tên ta. Ta quay đầu lại, nhìn thấy hắn đang đứng trước cửa nhà, hắn khoác một chiếc áo choàng dài màu xanh, trên tóc dính vài bông tuyết.

Miệng hắn mở ra rồi khép lại, như đang nói điều gì đó với ta.

Ta không có nghe rõ, vì thế qua loa gật đầu.

“Được.”

Người ở Hoa Cốc đưa ta đi, ta lại nhìn thấy rất nhiều gương mặt quen thuộc.

Thật ra, ta đã thoáng thấy kết cục của mình trong giấc mộng, vốn dĩ ta là vật chứa nuôi dưỡng đá Nữ Oa.

Nó ẩn náu trong trái tim ta, hút dinh dưỡng và máu của ta.

Vì vậy cơ thể ta bị bệnh quanh năm suốt tháng, cũng không thể tu luyện.

Ta sống để ngăn chặn phong ấn bị phá vỡ, ngăn những con quái thú thời Hỗn Độn xuất hiện.

Chỉ là ở kiếp này ta không sẵn lòng như kiếp trước mà thôi.

Người ở Hoa Cốc đã tới tìm ta từ sớm, ngày nào cũng thuyết phục ta, khiến ta cảm thấy vô cùng phiền chán.

Bọn họ nói, ta không phải là người sống thọ.

Nếu nói về ta ở kiếp trước, ta chỉ có thể diễn tả bằng hai từ: Thánh Mẫu.

Đây là từ Tưởng Thanh Bạch đã dạy cho ta.

Trong cuộc đời ngắn ngủi của mình, ta luôn đi theo một vòng tuần hoàn, hết cứu người thì tới cứu động vật, ta đã cứu rất nhiều người, trong đó có những tu sĩ bình thường, cũng có những nhân vật xuất sắc nhất ở Tu Chân giới.

Nhưng sau đó, không có ai trong số bọn họ là ngoại lệ cả, tất cả bọn họ đều cầu xin ta cứu Tu Chân giới.

Cha nhìn ta, nhưng ta không còn muốn đối mặt với ông nữa.

Ông yêu thương cưng chiều ta là thật lòng nhưng sự yêu thương của ông lại xen lẫn quá nhiều thứ khác.

Đúng như Linh Thù đã nói, cha sẽ càng yêu thương một người có thể mang lại vinh quang cho Hoa Cốc hơn.

Giống như đang lặp lại những chuyện đã xảy ra ở kiếp trước, bọn họ cầu xin ta cứu Tu Chân giới.

Quái thú thời Hỗn Độn lại tái xuất, hút linh lực gây ra sự hỗn loạn và tai họa cho Tu Chân giới.

Cha và sư huynh của ta thậm chí còn bật khóc nói rằng đây cũng là nhà của ta.

Thực sự trong khoảnh khắc đó ta không hề có cảm giác gì cả, nơi đây cũng không phải là nhà của ta.

Nhà của ta ở phố Chính Dương, thành Kim Minh, Tưởng Thanh Bạch đã viết tên ta trên khế đất.

Nhà của ta ở phường Minh Nguyệt, nơi đó còn một bộ quần áo ta chưa may xong.

Lúc này Linh Thù vừa gϊếŧ vừa tiến vào, nàng ngồi trên lưng Huyền Phượng, trong mắt có ánh lửa đang bốc cháy ngùn ngụt, nàng cầm thanh nguyễn kiếm, chém cái l*иg linh khí ra làm hai.

Nàng đưa tay cho ta, ta cũng không từ chối.

Huyền Phượng bay cao đi ra ngoài, ta ôm eo nàng, nàng nghiêng người chắn gió cho ta.

“Linh Thù, ngươi muốn dẫn ta đi đâu.”

Linh Thù không nói gì, mãi đến khi ta tựa đầu vào vai nàng, ta mới nhìn thấy đôi mắt đỏ hoe của nàng.

“Linh Thù, để ta trở lại đi.”

Nàng ngẩn người, cuối cùng Huyền Phượng cũng đáp xuống một đỉnh núi không rõ tên.

Khuôn mặt của Linh Thù đầy nước mắt, xen lẫn sự tức giận, nàng thậm chí còn đưa tay ra đẩy ta một cái.

“Ngươi còn muốn cứu bọn họ, tại sao còn muốn cứu bọn họ? Bọn họ đã đối xử với ngươi như vậy. Chẳng lẽ lâu như vậy mà ngươi còn không nhận ra bọn họ đối với ngươi không thật lòng sao, tại sao ngươi không thể giấu lòng tốt của mình đi hả?”

Huyền Phượng theo chân nàng, cũng ngước đôi mắt uy nghiêm nhìn ta.

“Tỷ tỷ, bọn họ đều đã đối xử với ngươi như vậy, bọn họ đều đang ép ngươi chết, chỉ có ta cứu ngươi, nhưng tại sao ngươi còn quay lại chứ?”

“Linh Thù.”

Ta nhìn dáng vẻ của nàng, có chút xa lạ, lại có chút buồn, những chuyện ở kiếp trước và kiếp này đan xen vào nhau khiến ta có chút rối loạn.

Nàng ồn ào đến mức ta không khỏi nghĩ đến tiểu cô nương luôn im lặng và dè dặt khi mới bước chân vào sơn môn ở kiếp trước, nghĩ vậy, ta không khỏi bật cười.

“Ta không phải cứu bọn họ, nếu như những con quái thú thời Hỗn Độn xuất hiện, không chỉ Tu Chân giới bị ảnh hưởng, mà nhân gian cũng sẽ bị ảnh hưởng, nếu thiên hạ trở thành địa ngục, ngươi nói ta làm sao có thể sống tiếp trên xương máu của bọn họ được.”

Linh Thù thét chói tai, tóc nàng rối bù xù, dính vào làn da, hai mắt đỏ bừng, nôn nóng đi tới đi lui.

“Rõ ràng ta đã đi theo con đường của ngươi, tại sao ngươi lại phải chết, ta rõ ràng có sức mạnh to lớn, tại sao ngươi lại phải chết, vì sao lại không bắt ta, ta cũng có thể dùng thân mình để tu bổ trận pháp mà, tại sao tảng đá kia lại không lớn lên trong trái tim ta.” Hình như nàng chưa thông suốt, cuối cùng ôm đầu gào khóc.

“Tỷ tỷ, muội mệt, muội mệt mỏi quá.”

Ta cúi đầu ôm lấy nàng, có lẽ ta đã quen nhìn thấy bộ dáng kiêu ngạo và hống hách của nàng ở kiếp này, nên trong lòng có chút kỳ lạ, hoặc có lẽ, ta luôn cảm thấy Minh Ca ở kiếp trước đã là một chuyện gì đó rất xa xôi rồi, cho nên bây giờ khi đối diện với nàng, ta không có tình cảm sâu sắc như vậy.

“Đứa nhỏ ngốc.”

“Muội đưa tỷ đi.” Nàng đột nhiên ngẩng đầu, kiên định nói.

“Lên trời xuống đất, muội sẽ đưa tỷ đi, muội sẽ bảo vệ tỷ.”

Ta vỗ nhẹ vào lưng nàng, nhỏ giọng hỏi: “Ngươi cho là nhờ vào sức mạnh to lớn mà ta mới có thể tu bổ được trận pháp sao? Cho nên ngươi mới bất chấp tất cả để làm những việc đó sao? Ngươi đang muốn thay ta đi con đường ta đã từng đi à?”

Nàng ngơ ngác gật đầu, lộ ra chút ngây thơ và hồn nhiên của một tiểu cô nương.

“Đi thôi, những con quái thú ở thời Hỗn Độn gây họa cho Tu Chân giới, những lão già đó phải chịu trách nhiệm, nếu chúng gây hại cho nhân gian thì sẽ có thần tiên trông chừng, sẽ luôn có người chịu trách nhiệm mà, nhưng mà tỷ tỷ, tỷ không thể dùng tính mạng của mình để đổi được, sống chết của Tam Giới thì có quan hệ gì với một tiểu cô nương chứ, bộ bọn họ không biết xấu hổ sao.”

"Linh Thù, ta không phải vì bọn họ.”

Ta nhìn nàng, Huyền Phượng đang dang rộng đôi cánh đỏ rực sau lưng nàng. Trong đôi mắt nàng cũng ánh lên ngọn lửa đang cháy hừng hực.

Chúng ta vẫn bị bắt trở về, lúc ký khế ước, ta đã đưa ra hai yêu cầu với bọn họ.

“Thứ nhất, bất luận dùng phương pháp gì, đều phải tới nhân gian, đến phố Chính Dương, thành Kim Minh, tìm một người tên là Tưởng Thanh Bạch, giúp người đó sống thật lâu thật lâu, không có bệnh tật hay gặp bất kì tai họa nào.”

“Thứ hai, viết rõ ràng con đường các người đã tu luyện, viết rằng trong lòng ta hổ thẹn, ta đã không thành thật, cũng đã từng làm nhiều chuyện sai trái.”

Bọn họ không muốn, sợ hãi nếu viết ra thì sẽ không thể đắc đạo thành tiên, đặt chân lên chín tầng mây.

Ta cảm thấy bọn họ vô cùng giả nhân giả nghĩa, không xứng làm thần tiên.

“Nếu không viết, hôm nay ta sẽ chết ở chỗ này, các người cũng đừng mơ lấy được đá Nữ Oa, chúng ta cùng nhau chết đi.”

Nhìn thấy mấy khuôn mặt già nua vặn vẹo của bọn họ, ta hơi muốn cười, vì thế đã nở một nụ cười thật tươi.

Khoảnh khắc được đưa lên Thần Đàn, ta ngây ngốc suy nghĩ rất nhiều điều.

Ý thức của ta có chút mơ hồ, mơ mơ màng màng nghe thấy rất nhiều giọng nói.

Linh Thù chĩa kiếm vào cha, những người khác nói: “Làm càn, ông là cha của ngươi đó.”

Linh Thù trực tiếp vung kiếm ra. “Ta mới là cha ngươi.”

Cuộc trò chuyện này làm ta nhớ đến một người, không biết hắn có ngoan ngoãn ăn bữa cơm tất niên đó không.

Ta nhắm mắt lại, không thấy đau gì cả.

Tưởng Thanh Bạch, ngươi phải ăn thật ngon, còn phải sống thật tốt nữa.

Ta mơ mơ màng màng, nghe thấy có người nói: “Minh Tiểu Ca, ta chờ ngươi trở về ăn cơm tất niên, nấu món cá ngươi thích ăn.”