Đường Tô Mộc đánh một giấc đến tận trưa, khi đứng lên cảm thấy cả người đau nhức.
Bởi vì bên phía hoàng thượng có triệu kiến, sáng sớm Kỳ Ninh đã rời khỏi trang tử, gọi Ngụy công công đang ở vương phủ tới để chăm sóc cho Đường Tô Mộc.
Cho đến tận giờ cơm trưa, Đường Tô Mộc vẫn chưa hoàn toàn lấy lại tinh thần, ngồi ngơ ngác trong sân gặm một quả mận.
Mới vừa gặm được một nửa thì nghe thấy trong sân truyền tới tiếng cười của Nhạc Thư.
“Ha ha ha ha, cuốn tranh này viết cái quái gì đây, sao tất cả các nữ tử bên trong đều có mang hết vậy, cũng trùng hợp quá đó…”
Phụt.
Đường Tô Mộc suýt chút nữa bị sặc mận, ho khan một lúc lâu mới dừng lại.
“Sao bỗng nhiên lại ho thế? Tối hôm qua bị lạnh à?” Nhạc Thư sợ hết hồn, vội vàng đặt cuốn tranh trong tay xuống.
Đường Tô Mộc xua tay một cái, tỏ ý mình không sao: “À, ngươi qua đây chút.”
Nhạc Thư không hiểu nổi, nhưng vẫn biết điều xích lại gần.
“Ta có chuyện muốn hỏi ngươi, chính là, ngươi có biết quả không nguyên không? Thời hạn có hiệu lực của vật này là bao lâu?”
Thời hạn có hiệu lực?
“Ý ngươi nói là có tác dụng trong thời gian bao lâu đúng không?” Nhạc Thư cũng không quá hiểu về chuyện này, chỉ có thể ngẫm nghĩ một chốc rồi nói: “Hình như là một năm, hay một năm rưỡi gì đó, tóm lại là thời gian không quá dài.”
“Một năm rưỡi!?” Đường Tô Mộc sợ hết hồn, vội vàng thầm tính toán trong lòng, bé con ra đời vào mùa xuân, mà bây giờ đã là mùa thu, tính luôn mang thai mười tháng thì có khi cũng được một năm rưỡi rồi.
“Ai ya, sao ngươi lại lo lắng… Cái gì cơ gì cơ?” Cuối cùng Nhạc Thư cũng kịp phản ứng ra là chuyện gì, lộ ra khuôn mặt cười xấu xa.
“Cho nên rốt cuộc là thời gian bao lâu?”
Thấy có vẻ đối phương thật sự nóng nảy, Nhạc Thư cũng không tiếp tục trêu y nữa, mà là suy nghĩ nghiêm túc một lúc rồi nói: “Ta nhớ hẳn là một năm rưỡi, nhưng mà ngươi cũng đừng lo lắng quá, loại linh quả này thời gian càng lâu thì càng yếu đi, có lẽ chỉ có hiệu quả cao nhất trong vòng một năm đầu, sau đó không có tác dụng gì nữa.”
“Vậy thì tốt.” Cuối cùng Đường Tô Mộc cũng thở phào nhẹ nhõm.
Nhạc Thư thấy lạ: “Không phải, cho dù có tác dụng hay không cũng liên quan gì đâu, không phải ngươi muốn có một đứa với điện hạ đó chứ?”
“Không không không.” Đường Tô Mộc xin miễn cho kẻ bất tài: “Ta có một đứa là đủ rồi, không muốn có nhiều thêm nữa đâu.”
Sinh con gì chứ, một lần là đủ rồi, y không muốn thể nghiệm một lần nữa đâu.
Tiễn Đường Tô Mộc đi, Nhạc Thư không nhịn được gãi gãi má.
Không phải người trong hoàng thất đều chú trọng nhiều con nhiều phúc sao, sao mới có một đứa mà đã đủ, đúng là kỳ lạ.
Nhìn thấy Thạc Minh đi qua bên cạnh, Nhạc Thư vội vàng kéo người lại.
“Ây, chỗ Tây Di các ngươi cũng có người dùng quả khôn nguyên chứ? Có biết thời gian có tác dụng của thứ này là khoảng bao lâu không?”
Mặc dù Thạc Minh thấy lạ vì sao đối phương lại hỏi chuyện này, nhưng vẫn biết điều đáp: “Có người dùng Qua rồi, hình như có tác dụng trong vòng hai năm.”
A.
Hai năm.
“Ngươi xác định là hai năm chứ?” Nhạc Thư hỏi.
“Là hai năm.” Thạc Minh gật đầu một cái: “Ta nhớ có người uống quả thần, trước sau sinh hai đứa bé, cho nên hẳn là hai năm.”
“Sao thế, đã xảy ra chuyện gì à?” Thạc Minh hỏi có chút bất an.
Trải qua chuyện ở thôn Vân Linh, hiện giờ Thạc Minh đã thần hồn nát thần tính.
“Không sao, hỏi bừa chút thôi.” Nhạc Thư phất phất tay, thầm lau mồ hôi lạnh.
Chuyện đó, chắc không có vấn đề gì đâu.
Lại qua hai người, phát hiện hình như trên người mình cũng không có điều khác thường, cuối cùng Đường Tô Mộc cũng hơi yên lòng một chút.
Sau đó chia giường với Kỳ Ninh, cũng thuyết phục đối phương đến khi đủ một năm rưỡi mới gì đó gì đó, bảo đảm không có gì sai sót.
“Aiz, ngươi đừng mất hứng.” Đường Tô Mộc tiến tới bóp má hắn: “Ngươi nghĩ đi, nếu ta không cẩn thận có nhị bảo, không phải thời gian chúng ta chia giường ngủ sẽ dài hơn sao? Ta đã tính rồi, còn khoảng ba tháng nữa thôi, ngươi nhịn thêm một chút nữa đi.”
“Một tháng.” Kỳ Ninh nhíu mày lại.
Đường Tô Mộc vội vàng lắc đầu: “Một tháng không đủ, ít nhất cũng phải hai nửa tháng.”
“Nửa tháng.” Kỳ Ninh lui một bước.
Đường Tô Mộc 囧 không thôi.
Ngươi lại còn trả giá nữa, hai nửa tháng không được, cứ đòi nửa tháng.
“Đừng hòng! Hai tháng là ranh giới cuối cùng, không thể ít hơn được nữa.”
“A ba!” Bé con được Đường Tô Mộc ôm vào trong lòng đang động viên ở bên cạnh.
“Bé con biết gọi ba rồi?” Nghe thấy giọng của bé con, Đường Tô Mộc lập tức bị dời sự chú ý.
Thấy có người đi vào, bé con hưng phấn quay đầu, cực kỳ vui vẻ gọi Ngụy công công một tiếng: “A ba!”
Đường Tô Mộc: “…”
“Chỉ là không biết nhận người, thấy ai cũng gọi.” Ngụy công công vui tươi hớn hở bổ sung: “Nhưng mà Đường công tử không cần lo lắng, trẻ con tuổi này đều như vậy, có lẽ qua một khoảng thời gian ngắn nữa là sẽ tốt lên thôi.”
“Được.” Đường Tô Mộc bất đắc dĩ hôn bé con một cái.
Tới gần Trung thu, Đường Tô Mộc triển khai hoạt động giảm giá ở hai cửa tiệm, toàn bộ hàng hóa giảm chín phẩy năm phần trăm, giảm một trăm cho trên ba trăm, giảm hai trăm cho trên năm trăm, vì để tăng lượng khách mà còn cố ý trang trí lại cửa tiệm.
Cửa tiệm đan dược bậc nhất Đại Đường dùng “Hằng Nga Trung thu”, Ích Niên Đường của Nhạc Thư dùng “Thỏ ngọc Trung thu”, hai phong cách một theo tao nhã, một theo đáng yêu, cộng thêm sức hút trước giờ chưa giảm, lập tức hai cửa tiệm đã đầy ắp toàn là người.
Lúc mới bắt đầu Đường Tô Mộc còn rất vui, qua một khoảng thời gian dần dần phát hiện có điều không đúng.
Dù có thế nào đi nữa, thì không phải khách tới mua cũng nhiều quá đó chứ.
Cửa tiệm đan dược bậc nhất Đại Đường thì tôi đi, bởi vì bên trong trừ đan dươc ra còn có bày bán rất nhiều đồ dùng hằng ngày tiện nghi, trên căn bản lưu lượng khách ngày thường đều hết sức khả quan, cộng thêm giảm giá, người nhiều thêm một chút cũng không có gì là lạ.
Nhưng mà bên Ích Niên Đường là thế nào đây?
Kệ hàng bên trong không nhiều, mà toàn là hở chút năm sáu trăm lượng bạc một viên đan dược, hiện giờ mắt thấy bên ngoài có một đám người xếp hàng, đã sắp đứng chật kín một con phố.
Bách tính kinh thành bỗng dưng kiếm được nhiều tiền vậy sao?
Đường Tô Mộc càng nghĩ càng cảm thấy không đúng, túm được Nhạc Thư đang tiếp khách cách đó không xa: “Rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Có phải ngươi đã làm gì không? Sao hai ngày nay khách bỗng tăng nhiều thế?”
“Oan quá đi.” Mặt Nhạc Thư đầy vẻ oan uổng: “Bần đạo có làm gì đâu, tiệm nhỏ có thể phồn vinh như ngày hôm nay đều là công lao của Đường công tử đó.”
“Công lao của ta?”
Đường Tô Mộc: “Nói rõ ra, cái gì gọi là công lao của ta?”
Nhạc Thư nhìn bốn phía một chút, cẩn thận kéo Đường Tô Mộc đến góc, giảm thấp âm lượng nói: “Ngài còn chưa biết ư, chuyện quốc sư đại nhân làm phép ngừng lũ lụt ở khu vực Giang Nam đoạn thời gian trước đó?”
Quốc sư tên là Chu Cảnh Am, năm nay đã cao thọ tám mươi, đã bắt đầu đảm nhiệm chức vị quốc sư từ thời tiên hoàng. Tuy thân phận cao, nhưng từ trước đến giờ làm việc khiêm tốn, hơn nửa thời gian đều đóng cửa tu hành, gần như chưa bao giờ xuất hiện trước mặt người khác.
Đúng rồi.
Cuối cùng Đường Tô Mộc cũng nhớ ra, trước đó Kỳ Ninh từng xin mình một viên đan khí vận, nói là muốn cho một lão tiên sinh dùng.
Cho nên lão tiên sinh này chính là Chu Cảnh Am?
Nhạc Thư tiếp tục mở miệng nói: “Chính là vào khoảng thời gian trước, Giang Nam mưa như thác đổ liên tiếp, mắt thấy sắp lấp hết cả một dãy thành trấn dọc ven sông, hoàng thượng lo lắng sẽ bùng nổ nạn lụt, nên phái quốc sư đại nhân qua đó, để thử xem có thể dừng trận mưa như thác đổ lại, giải khổ nạn của lê dân hay không.”
“Vốn quốc sư đại nhân không đồng ý, dù sao thì chuyện dừng mưa lớn còn khó hơn cầu mưa bình thường nhiều, đâu thể tùy tiện thi pháp mấy lần đã thành công ngay… Sau đó ngươi đoán xem, thế mà ông ấy lại thật sự thành công, không những thành công, mà còn nói với những người đi cùng rằng mình có thể làm phép thành công tất cả đều là công lao đan dược tới từ chỗ ngươi.”
Dùng đan khí vận dừng cơn mưa như thác đổ lại?
Không đúng, Đường Tô Mộc sờ cằm một cái, hẳn là đối phương chỉ lợi dụng đan dược để tăng tỷ lệ thành công lúc làm phép của mình thôi.
[Đan khí vận có thể gia tăng trị số khí vận, người uống đan dược cần làm chuyện hợp với thiên đạo, nếu tương thất với chính đạo thì hao hết thiên vận, cắn trả bản thân.]
Chuyện về sau tất nhiên không cần nói, quốc sư có thân phận gì, đích thân ông ấy tự bảo đảm, huống hồ trước mắt còn có ví dụ làm phép thành công, bỗng chốc trong một dãy thành trấn chốn Giang Nam, chuyện có liên quan tới Đường Tô Mộc và đan dược y luyện chế được truyền đi vô cùng kỳ diệu trong chớp mắt.
Dẫn đến người bệnh bình thường cần đan dược chữa bệnh và cả thương nhân định mua đan dược rồi bán lại kiếm tiền cũng đều bắt đầu chạy tới kinh thành.
“Nào nào nào.” Nhạc Thư càng nhìn khách hàng xếp hàng bên ngoài càng cười rạng rỡ hơn, vươn tay vỗ vai Đường Tô Mộc một cái: “Đừng ngớ ra đó nữa, bên này còn có rất nhiều bệnh nhân chờ được thấy ngươi đó.”
Đường Tô Mộc lắc đầu một cái, mặt đầy bất đắc dĩ bị hắn kéo qua.
Trong đông cung.
Thái tử bọc y phục thật dày đi trên hành lang, mới vừa đi được một nửa thì nghe tiếng các cung nữ tụ lại nói chuyện vui đùa.
“Các ngươi đã nghe nói chưa? Bây giờ cửa tiệm đan dược bậc nhất Đại Đường kia đang có ưu đãi giảm một trăm cho hơn ba trăm đó, hời quá.
“Nghe rồi, ta đã nhìn trúng đan dưỡng nhan nhà đó từ lâu, trước đó cứ do dự mãi, cuối cùng hôm nay cũng có thể mua rồi.”
“Vậy ngươi có muốn chúng ta góp lại cùng mua không, hai người góp năm trăm, vậy có thể giảm được hơn hai trăm đó.”
“Được đấy được đấy, vậy lát nữa chúng ta nói một tiếng với công công, sau đó cùng đi…”
Giọng của hai cung nữ bỗng ngừng lại.
“Nói đi, tại sao không nói nữa.” Mặt thái tử đen sì, ngón tay gõ lên lan can hành lang.
“Chúng nô tỳ không dám nữa, cầu xin điện hạ tha mạng!” Cung nữ bụp một tiếng quỳ xuống đất.
Thẩm công công đi ngang qua ở phía xa xa sợ hết hồn, vội vàng bước nhanh tới, nhấc chân đá cung nữ trên đất.
“Cút cút cút! Đừng ở đây chọc cho thái tử điện hạ phiền lòng, cút đi làm chuyện của mình đi.”
“Vâng vâng.” Mấy cung nữ như được đại xá, vội vàng run rẩy bước nhanh rời đi.
Đuổi cung nữ đi rồi, Thẩm công công vội vàng dè dặt tiến tới đỡ thái tử.
“Điện hạ, Trương thái y đã nói hiện giờ thân thể ngài rất yếu, lát nữa lão nô sẽ đi dạy dỗ đám không biết điều kia, ngài đừng tức giận nữa được không?”
“Không tức giận? Ngươi bảo cô làm sao không tức giận cho được?” Thái tử bọc kín áo bông, mặt giận dữ đỏ lên: “Hiện giờ cô đã thành cái dạng này, mà hai người kia lại cứ được thời đắc ý. Hôm nay phụ hoàng vừa khen Kỳ Ninh, còn cả Đường Tô Mộc đó nữa…”
Thái tử ho khan một tiếng: “Trong quá khứ y chỉ là con chó bên cạnh ta, dựa vào đâu! Dựa vào đâu mà hôm nay ngay cả quốc sư cũng nhìn y với con mắt khác? Cô nuốt không trôi cục tức này!”
Thẩm công công nghe vậy kinh hồn bạt vía, cũng không biết nên an ủi như thế nào: “Điện hạ.”
“Không được.” Thái tử nhắm hai mắt lại, đẩy Thẩm công công ra: “Cô tuyệt đối không thể để hắn tiếp tục đắc ý như vậy được.”
--------------------