"..."
Thử?
Ánh mắt Bùi Tiềm dừng trên người Kiến Sầu, rơi vào đấu bàn một trượng sáu bảy thước hoàn mỹ không có tì vết, rơi vào thanh búa khổng lồ trong tay nàng.
Âm thanh lại trở nên vô cùng gian nan, như là có ai dùng một cái giũa mài lên cổ họng hắn. Nào phải Vô Sầu gì? Rõ ràng là Kiến Sầu!
"Kiến Sầu Nhai Sơn!"
Nữ tu sĩ trước mặt hắn mặc một bộ y phục màu lam đứng trên mép vực, cuồng phong từ dưới đáy vực thổi lên làm vạt áo bay phần phật, cũng làm mái tóc đen óng của nàng bay phấp phới.
"Nên đoán được từ sớm, ta phải đoán được từ sớm mới đúng chứ".
Có thể để lại một câu "Giờ ta đến rồi" trên vách đá trăm thước, đương nhiên phải là nhân vật kinh tài tuyệt diễm.
"Ha ha ha! Ha..."
Sau khi ngẩn ra một hồi lâu, không ngờ Bùi Tiềm lại không nhịn được phá lên cười lần nữa.
Cuồng phong từ dưới đáy vực thổi lên khuấy động mây mù, cũng mang theo tiếng cười to này truyền tới khắp Thải Dược Phong, truyền tới muôn núi nghìn đèo xa xôi hơn, vang vọng khắp nơi không ngừng như làm rung động cả trời đất.
Quá thú vị, Trung Vực không hổ là nơi quần tinh lấp lánh, chuyên ra thiên tài.
Mới bước vào địa giới Trung Vực, hắn đã nghe nói Côn Ngô vừa có một kì tài có một không hai, không ngờ chỉ mất thời gian mười ngày đã trúc cơ thành công. Phải biết được người bình thường thì thời gian này phải tính toán bằng năm.
Mà lúc hắn đi tới chỗ những tấm bia Cửu Trùng Thiên lại được chứng kiến tận mắt tên của người này trên tấm bia thứ hai.
Chu Thừa Giang Long Môn lại thua tiếc nuối dưới tay Tạ Bất Thần mới trúc cơ ba ngày.
Bia Cửu Trùng Thiên bình thường xếp hạng theo tu vi, nhưng trong tình huống có đối chiến thì sẽ bỏ qua cảnh giới tu vi nhỏ, dùng sức chiến đấu để xếp hạng. (ND: cảnh giới nhỏ là trúc cơ trung kì, sơ kì, hậu kì, còn cảnh giới lớn là trúc cơ, kim đan, xuất khiếu. Một cảnh giới lớn có ba cảnh giới nhỏ).
Cho nên bất kể tên Tạ Bất Thần đó rốt cuộc là cảnh giới nhỏ nào trong Trúc Cơ kì, sau khi đánh bại Chu Thừa Giang, hắn liền trở thành đệ nhất nhân trên tấm bia Cửu Trùng Thiên thứ hai.
Mới trúc cơ ba ngày đối chiến với Chu Thừa Giang đã trúc cơ mười năm, vậy mà lại có thể chiến thắng.
Tất cả mọi nhận thức liên quan đến tiến cảnh tu luyện của Bùi Tiềm ở Bắc Vực khi đó đã bị phá vỡ.
Còn sự xuất hiện của cái tên thứ hai càng khiến nhận thức này trở nên vỡ vụn.
Người này chính là Kiến Sầu Nhai Sơn.
Trên đời thật sự có thiên bàn tồn tại, hơn nữa còn được chính mình nhìn thấy.
Hắn vốn tưởng rằng hắn thân ở Dương Tông, học trộm Âm Tông mà có thể đi theo con đường của bị tiền bối thiên tài khoáng cổ tuyệ kim đó, nhất thống âm dương, nối liền hai giới, chính là đệ nhất nhân trong các tu sĩ thế hệ này.
Lại không ngờ rằng ngoài núi có núi, ngoài người có người.
Chuyến này đi đúng là không thiệt.
Lần trước Kiến Sầu còn có thể hiểu được hắn đang cười cái gì, nhưng lần này thì khó.
Nàng không thể không mở miệng thắc mắc: "Vì sao Bùi đạo hữu lại cười?"
"Cười trên đời ngàn vạn thiên tài, ngươi và ta bất quá chỉ là hạt cát trong sông dài vũ trụ!"
Trong âm thanh của Bùi Tiềm mang một loại cảm khái bi thương.
"Ta biết hôm nay nếu không gϊếŧ ngươi, sau này tất sẽ thành họa lớn". Hắn ngừng cười nhìn về phía Kiến Sầu: "Nhưng ta không thể gϊếŧ".
Câu này lập tức làm Kiến Sầu nhíu mày.
Nàng lại có muốn gϊếŧ ai.
Bước vào con đường tầm tiên vấn đạo trên Thập Cửu Châu đã mấy tháng, dưới tay Kiến Sầu đến giờ chưa từng có một mạng người nào.
Ngay cả nữ tu sĩ Tiễn Chúc phái lúc trước, nàng cũng không tin đối phương thật sự chết dưới tay mình.
Đối với Bùi Tiềm, nàng cũng chỉ dò hỏi vì hiếu kì mà thôi.
Kiến Sầu lạnh nhạt lên tiếng, giọng nói cực kì chắc chắn: "Vừa rồi trong Hắc Phong Động cũng bởi vì ngươi nóng lòng cứu người dự định ra tay nên mới bị ta phát hiện manh mối, cho thấy ít nhất bản tâm của ngươi không xấu. Ngươi không muốn gϊếŧ ta, ta cũng không muốn gϊếŧ ngươi, chỉ là thăm dò lẫn nhau, nói cái gì mà họa lớn với không họa lớn?"
"Hôm nay không phải, sao biết ngày sau có phải hay không? Việc nhỏ có thể vì thiện, việc lớn phải làm vì lợi".
Đây là nguyên tắc của Bùi Tiềm.
Đáng tiếc... Lại không thể gϊếŧ.
Ánh mắt Bùi Tiềm rơi vào thanh búa của Kiến Sầu, đường nét thô kệch, hình vẽ dữ tợn, cũ kĩ mà không hoàn chỉnh, đích xác chính là thanh búa đó.
Đáy mắt hắn đột nhiên mang nét cười: "Theo lí thuyết, nơi này là địa bàn của Tả Tam Thiên Trung Vực các ngươi, Nhai Sơn lại là trụ cột của Trung Vực, ta không dám gϊếŧ ngươi là bình thường. Nhưng ngươi lại không cần cố kị như vậy. Tuy nhiên ngươi vẫn không thể gϊếŧ ta, Kiến Sầu tiên tử, ngươi có biết nguyên do không?"
"Xin lắng nghe!"
Kiến Sầu không hề thấy hứng thú, chỉ biết Bùi Tiềm có chuyện muốn nói.
Đúng là hoàn toàn không nhìn ra một chút tò mò và thật lòng "xin lắng nghe" nào trên gương mặt nàng.
Bùi Tiềm đột nhiên thấy rất khó thăm dò nông sâu của người xuất sắc nhất trong thế hệ trẻ của Nhai Sơn này. Hắn giơ tay lên, một luồng ánh sáng đột nhiên bay quanh ngón tay hắn, lượn vòng giống như có tính mạng.
Ngón tay nhẹ nhàng bóp lại.
Oành!
Một ánh chớp lóe lên phía chân trời, rơi vào giữa những ngón tay hắn.
Lôi tín.
Kiến Sầu khẽ nheo mắt lại.
Nụ cười trên mặt Bùi Tiềm rõ nét hơn: "Kiến Sầu tiên tử đã biết chuẹn sâu xa của thanh Quỷ Phủ này và hai tông âm dương, nhưng không biết có ai nói với tiên tử, sau khi thanh Quỷ Phủ này mất tung tích, hai tông âm dương đã tốn rất nhiều công sức, âm thầm phái người dò tìm mấy trăm năm nhưng đến nay vẫn không hề có tin tức hay không?"
"..."
Nhất thời không nói gì.
Kiến Sầu nhìn về phía bức lôi tín còn chưa gửi đi trong tay Bùi Tiềm, ánh mắt hơi lạnh.
"Đạo hữu đang ép ta gϊếŧ người diệt khẩu?"
"Không phải".
Bùi Tiềm lắc đầu, lại đã tính toán từ trước. Hắn nhẹ nhàng vân vê đầu ngón tay, luồng ánh sáng đó lập tức tiêu tan giữa những ngón tay hắn, cùng với đó là cả bức lôi tín.
Giống như vô ý thoáng nhìn vai phải Kiến Sầu, Bùi Tiềm khẽ nheo mắt, không có động tác nào khác.
"Kiến Sầu tiên tử xuất thân Nhai Sơn, lòng có thiện niệm, há lại là hạng người lạm sát kẻ vô tội? Tiên tử biết điểm yếu của Bùi mỗ, Bùi mỗ nắm được thóp của tiên tử, cả hai đều coi như không biết".
Quỷ Phủ nắm trong tay Kiến Sầu không hề nhúc nhích, đấu bàn dưới chân vẫn chậm rãi xoay tròn, lại có ánh sáng nhấp nháy, dường như vận hành theo tâm ý của chủ nhân.
Một đạo ấn màu vàng màu sắc cực nhạt, bị ánh sáng xung quanh che phủ, không hề rõ ràng.
Một vệt sáng chậm rãi chạy qua đạo ấn, lặng yên không tiếng động.
Trong nháy mắt, một cảm giác nguy hiểm vô cớ dâng lên quanh người Kiến Sầu, so với lúc nàng lấy Quỷ Phủ ra lại càng khiến Bùi Tiềm phải run sợ.
Thân thể Bùi Tiềm lập tức căng cứng.
Kiến Sầu lại cười: "Xem ra Bùi đạo hữu thật sự muốn thử?"
"..."
Vốn cho rằng không cần thiết vì một việc như vậy mà đối đầu với Nhai Sơn, nay...
Ánh mắt Bùi Tiềm vẫn dừng lại trên vai phải Kiến Sầu. Hắn luôn cảm thấy phía sau vai phải nữ tu sĩ thoạt nhìn gầy yếu này có ẩn nấp một con cự thú đáng sợ!
Muốn đánh cũng không phải không được, nhưng hắn sẽ phải chịu trả giá nặng nề.
"Thử thì không cần. Thỏa thuận hòa bình, ý tiên tử thế nào?"
Trong thời khắc mấu chốt, Bùi Tiềm cực kì quyết đoán mở miệng.
Kiến Sầu hơi kinh ngạc, chẳng phải vừa rồi còn muốn gϊếŧ người diệt khẩu hay sao?
Dường như phát hiện nghi hoặc của Kiến Sầu, Bùi Tiềm nhếch khóe miệng, hình như khẽ cắn răng, sau đó thờ ơ mở miệng: "Bùi mỗ còn chưa muốn tự tìm đường chết!"
Ai biết lát nữa từ sau lưng nàng sẽ nhảy ra quái vật gì?
Lại không thể đánh được.
Kiến Sầu không nhịn được thở dài, lộ ra một vẻ mặt gần như thất vọng.
"Còn tưởng rằng lần này có thể luận bàn với Bùi đạo hữu để biết thêm về phong thái của hai tông âm dương..."
Nàng khẽ xoay cổ tay, Quỷ Phủ vẫn nghiêng nghiêng chỉ xuống đất không hề nhúc nhích bị nàng tiện tay chống xuống mặt đất bao trùm đấu bàn.
Keng một tiếng, Quỷ Phủ đập xuống đất, một vòng sóng gợn hình thành rồi lan rộng cùng âm thanh này.
Kiến Sầu đã tỏ thái độ không định ra tay.
Tuy nhiên...
Bùi Tiềm không phải không thấy đấu bàn còn đang xoay tròn dưới chân nàng.
Đây là một lời không hợp sẽ vẫn đánh nhau như thường.
Ngẩng đầu lên, hai mắt Bùi Tiềm bắt gặp đôi mắt mang ý cười kì lạ của Kiến Sầu. Hắn lại không sợ, bình tĩnh nói: "Bùi mỗ không biết chuyện Quỷ Phủ của Kiến Sầu tiên tử, cho dù về tông cũng sẽ không báo cho sư môn. Tiên tử không nhắc tới chuyện Bùi mỗ thân mang công pháp hai tông, sau này dù môn phái biết, Bùi mỗ cũng tuyệt đối không nghi ngờ tiên tử. Hai chúng ta đều coi như chuyện hôm nay chưa từng xảy ra".
"Thì ra Bùi đạo hữu thật sự thân mang công pháp hai tông".
Kiến Sầu hài lòng gật đầu.
"Ngươi!"
Bùi Tiềm không nhịn được mở to mắt nhìn Kiến Sầu.
Ý của nàng là...
"Ngươi bắt nọn ta?"
Thấy đến lúc này hắn mới hiểu ra, Kiến Sầu không nhịn được cười to một tiếng: "Thỏa thuận vừa rồi Kiến Sầu không có ý kiến gì khác. Bùi đạo hữu, thượng lộ bình an, không tiễn!"
Thượng lộ bình an, không tiễn!
Nhai Sơn này, Kiến Sầu này, được mở rộng tầm mắt rồi!
Bùi Tiềm nghe vậy vẻ mặt cực kì đặc sắc, cuối cùng phất tay áo một cái quay đi, hóa thành một vệt sáng rừng rực biến mất phía chân trời.
"Không hẹn gặp lại!"
Không hẹn gặp lại?
Kiến Sầu nhìn bóng dáng hắn, không nhịn được sờ sờ mũi.
Chẳng lẽ mình có tiềm chất trở thành kẻ thù của vạn người?
Có điều...
Không động thủ cũng tốt.
Thở phào một hơi, đấu bàn dưới chân Kiến Sầu dần dần biến mất, Phong Lôi Dực Đế Giang ẩn trên xương bả vai cuối cùng cũng lại ngủ say.
Hơi thở nguy hiểm đáng sợ biến mất vô tung.
Sàn sạt.
Gió thổi đến, lá cây màu vàng kim trên rừng núi xao động không ngừng.
Trên Xả Thân Nham, ngoài Kiến Sầu không còn một người nào khác.
Kiến Sầu giơ búa lên vác lên vai.
Con chồn nhỏ sợ hãi kêu to mấy tiếng, vội vã nhảy lên đứng trên thân búa, tức giận hoa chân múa tay với Kiến Sầu: "Ngao hu hu hu!"
Đây là địa bàn của ta!
Bỏ ngay cái búa đồng nát của ngươi ra chỗ khác!
Kiến Sầu quay sang nhìn một cái, thấy con chồn nhỏ bé ngồi trên thân chiếc búa to lớn, bàn chân mềm mại giẫm lên hình vẽ ác quỷ dữ tợn, không ngờ lại lộ ra một vẻ hài hòa.
Nàng không nhịn được cười: "Cái búa này mày đứng lên nhìn rất đẹp".
"..."
Con chồn nhỏ đang giận dữ khua chân lập tức dừng lại.
Ta rất đẹp hay cái búa rất đepk?
"Meo?"
"Meo cái đầu mày ấy!"
Sau khi nghe thấy tiếng mèo kêu phát ra từ miệng con chồn này, Kiến Sầu ngán ngẩm than thở, giơ tay gõ cho con chồn nhỏ một cái rồi cất chiếc búa đi.
Có lúc nàng rất nghi hoặc, trong thân thể con chồn này rốt cuộc có bao nhiêu loài động vật kì quái?
Meo?
Meo là cái gì?
***
Cách đó một trăm dặm về phía đông.
Bùi Tiềm đã bay về phía trước một hồi lâu, nhìn thấy Phi Thiên trấn phía trước, cuối cùng hắn vẫn không nhịn được bắt quyết dừng chân, quay đầu nhìn lại.
Hình dáng ông già đeo gùi của ngọn Thải Dược Phong đã lẫn lộn trong dãy núi, trở thành một điểm nhỏ trong vùng núi xa xăm.
Từng cảnh tượng vừa rồi lại hiện lên trong đầu hắn giống như đèn kéo quân.
Đấu bàn một trượng sáu,còn là thiên bàn. Tay cầm Quỷ Phủ. Hơn nữa đối phương còn cầm thanh Quỷ Phủ đó, vạch trần bí ẩn lớn nhất của hắn.
Âm Tông, Dương Tông, chưởng môn và rất nhiều trưởng lão hai tông Bắc Vực đều đã nhiều năm tìm kiếm mà không sao tìm được, không ngờ lại được nắm trong tay một thiên tài của thế hệ trẻ Nhai Sơn.
Tặc.
"Đáng tiếc..."
Bùi Tiềm khẽ nheo mắt, bắt tay sau lưng, đứng trên hư không than khẽ.
Có thể gặp không thể gϊếŧ, không ngờ còn bị bắt nọn để lộ bí mật. Hắn dù không phải thiên tài kinh thế gì nhưng cũng chưa bao giờ mất mặt như vậy.
Kiến Sầu Nhai Sơn...
Đại địch, đại địch!
Bùi Tiềm phất tay áo, quay lên định bay thẳng đến Phi Thiên trấn phía trước, lại không nghĩ rằng phía dưới đột nhiên có một vệt sáng màu lam xẹt qua cực nhanh, chỉ chớp mắt đã biến mất.
Bùi Tiềm ngẩn ra, cau mày: "Triệu Vân Tấn?"
Triệu Vân Tấn lúc này nội tức hỗn loạn, tay áo căng gió, hai mắt đỏ đậm, trong lòng hoang mang thừa thãi.
Vừa rồi nửa đường kiệt lực, cuối cùng vẫn phải dừng lại nghỉ ngơi một lát. Có điều không thể dừng lại quá lâu, cả ta chuyện lớn như vậy, ả cũng không biết phải làm sao.
Phi Thiên trấn đã ở trước mắt, ả không hề do dự bay thẳng vào đó, đi tới tòa viện ả đã thuê từ trước. Ả mở cửa phòng ra, sau khi đao vào lập tức đóng cửa, đồng thời dùng chút ít linh lực còn lại bày một trận pháp cách âm cảnh giới.
Thịch!
Ánh sáng từ bàn tay lóe lên, một người đột nhiên bị ả lấy từ trong túi càn khôn ra.
Có thể cho vào túi càn khôn thì phải là người đã chết.
Xác chết rơi xuống đất, gương mặt vốn mập mạp không ngờ đã khô quắt, hai mặt trợn to vừa không cam lòng vừa không thể tin được, dường như không thể lượng trước được chuyện xảy ra trước khi chết.
Hình dạng cực kì đáng sợ, dù là người đã gặp việc đời như Triệu Vân Tấn cũng không khỏi hơi sợ hãi.
Tim ả đập nhanh hơn, hô hấp dồn dập. Ả đi tới cúi xuống lật sấp người đồng môn đã chết úp mặt xuống đất.
Cuối cùng cũng không nhìn thấy bộ mặt đáng sợ đó nữa.
Triệu Vân Tấn mệt mỏi ngồi bệt xuống đất.
Một lúc lâu sau, ả mới cắn chặt răng, lấy ra ngọc giản, rót vào linh lực.
"Hứa sư tỷ, ta là Vân Tấn..."
Ngọc giản sáng lên, truyền ra tiếng nói thanh nhã của Hứa Lam Nhi.
"Vân Tấn sư muội? Có phải đã lấy được đông phong chúc rồi không?"
Triệu Vân Tấn lập tức cảm thấy như bị tát thẳng vào mặt, nghĩ đến Tôn sư đệ chết vô cớ, nghĩ đến Thương Liễu Phàm không nghe lời, nghĩ đến...
Thi thể đang nằm bên cạnh mình này.
Trong lòng bối rối, giọng ả cuối cùng mang một chút nghẹn ngào run rẩy: "Không... Hứa sư tỷ, ta... ta gϊếŧ Trịnh sư muội rồi..."
Bên kia ngọc giản đột nhiên yên lặng.
Triệu Vân Tấn sợ Hứa Lam Nhi cũng không đứng về phía mình, vội vàng mở miệng nói: "Ta không phải cố ý hạ thủ với Trịnh sư muội, bọn ta gặp phải kẻ tử thù Kiến Sầu Nhai Sơn của Hứa sư tỷ trong Hắc Phong Động. Đều do Vân Tấn lúc đầu không nhận ra nên mới làm hỏng việc lớn của sư tỷ..."
"Kiến Sầu Nhai Sơn?"
Hứa Lam Nhi yên lặng rất lâu cuối cùng mở miệng, âm cuối vυ"t cao.
Trong âm thanh lộ ra một sự lạnh lẽo khó tả.
Sau đó Hứa Lam Nhi cười: "Đừng khóc, ta còn không biết ngươi là người thế nào hay sao? Nói đi, đã giá họa cho Nhai Sơn rồi đúng không?"